Ai cũng có một góc trong tim cất giấu những nỗi niềm riêng. Vậy thì ghen tuông trách móc làm chi, khi mà người cũ đã trao lại cho mình một mối nhân duyên tươi đẹp.
Cô gái trong tấm hình ấy là thanh xuân của chồng tôi. Không chỉ là thanh xuân, chị ấy còn là một phần tuổi thơ đầy mộng mơ trong trẻo. Mẹ chồng tôi kể, anh và chị ấy thân nhau từ nhỏ, chung lớp chung trường, lớn lên bên nhau rồi thương nhau từ lúc nào không rõ.
Chị ấy là cô gái xinh xắn và mơ mộng, anh là một chàng trai có chút vô tâm và vụng về. Hai người “gần nhà, xa ngõ”, có những lúc cần hỏi han gì, ngại chạy sang nhà thì đứng ở bụi cây í ới gọi nhau.
Hai người lên thành phố học đại học, thanh xuân rực rỡ cùng nhau. Mỗi bận về quê đều chung hình chung bóng. Hai bên gia đình dù chưa có lời qua lại, vẫn ngầm ủng hộ đôi bạn trẻ bằng những cởi mở thân tình. Những bậc sinh thành hơn ai hết luôn mong chờ một ngày được gọi nhau là thông gia, được nhìn đôi trẻ thành chồng thành vợ.
Nhưng rồi một ngày, chị ấy rời bỏ anh. Cho đến lúc ấy anh vẫn không hiểu tại sao, lại nghi ngờ rằng chị ấy đã thay lòng đổi dạ. Anh không hiểu, thứ chị ấy cần, hình như anh chưa trao đủ. Anh luôn coi việc chị ấy ở bên mình như một lẽ dĩ nhiên. Anh bớt quan tâm, cứ nghĩ rằng dù anh có thế nào thì chị ấy vẫn luôn ở đó.
Ảnh: B.N |
Phụ nữ, điều gì cũng có thể hi sinh, chỉ mong nhận lại những thương yêu chiều chuộng. Đằng này, chị ấy buồn anh không biết, vui anh không hay, cứ phải trách móc dỗi hờn mới giật mình xin lỗi.
Một lần chị ấy bị va quệt nhỏ, chân đau suốt một tuần liền. Anh gọi điện, chị ấy nói có chút việc về quê. Anh tin, cũng không hỏi có việc gì, suốt một tuần đó vui vầy công việc bạn bè, không gọi điện. Đến khi biết chuyện anh cũng chỉ có một lời xin lỗi vụng về. Chị ấy đã khóc rất nhiều, anh vẫn không hiểu vì sao chị ấy lại nói dối mình, còn khóc lóc nhiều như thế. Đó là chuyện do mẹ chồng tôi kể. Nhưng tôi nghĩ, hai người gắn bó lâu như vậy, để đến mức chia tay chắc còn có ẩn tình gì đó nặng nề hơn.
Quãng thời gian chị ấy rời đi, đối với anh đó là khoảng thời gian khủng hoảng nhất. Chị ấy nói “anh chỉ ở bên em như một thói quen”. Nhưng anh thì nhận ra không phải thế. Anh yêu chị, tình yêu sâu sắc đến độ cứ nghĩ là của mình rồi không cần phải khách sáo, phải thăm dò ý tứ nhau làm gì nữa. Lòng tự trọng đàn ông, anh nghĩ rằng nếu chị không cảm nhận được hạnh phúc khi ở bên anh, chi bằng cứ để chị theo con đường chị chọn.
Ngày chị lấy chồng, gọi điện mời anh. Anh về dự, có sang cười nói chúc mừng. Hôm đó anh say, suốt đêm vừa khóc vừa gọi tên chị. Chị ấy là mối tình đầu của anh, còn tôi là mối tình thứ hai. Chị ấy là quá khứ, còn tôi chính là hiện tại, là tương lai.
Mẹ chồng tôi nói, anh đã thay đổi rất nhiều từ sau khi họ chia tay. Đặc biệt khi gặp tôi, anh hoàn toàn trở thành một con người khác. Một người đàn ông chu đáo, tâm lý, tình cảm, đã hạ gục tôi ngay từ lần gặp đầu tiên. Một người chồng suốt sáu năm sống chung chưa từng làm tôi khóc, buồn hay thất vọng.
Có lẽ sự mất mát từ mối tình đầu đã khiến anh nhìn nhận lại bản thân, thay đổi cách sống. Anh trân quý người phụ nữ ở bên cạnh mình, như thể chỉ cần mình thiếu quan tâm, ai đó sẽ lại bỏ mình đi mất.
Đã một lần tôi vô tình bắt gặp anh ngồi lặng ngắm nhìn cô gái ấy. Tấm hình đã cũ mờ ghi lại khoảnh khắc một cô bé 16 tuổi tóc bím hai bên đứng ở gốc cau trong vườn nhà. Lần trước anh bối rối cất đi, lần trước tôi cũng giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng lần này, tôi lại gần, lần giở bức anh ấy ra, nói với anh:
- Chị ấy rất dễ thương, rất đẹp.
- Anh xin lỗi, anh không…
- Không sao cả. Ai cũng có quá khứ, ai cũng có kỷ niệm. Bản thân em cũng thế. Chính quá khứ ấy đã giúp chúng ta trưởng thành. Nói đúng ra em phải cảm ơn chị ấy. Vì chị ấy rời đi, em mới có cơ hội được gặp anh, mới có một người chồng tốt như thế này.
Khi tôi nói ra câu nói đó, anh tỏ vẻ bất ngờ: “Em không ghen ư?”.
Thật lòng, tôi cũng không biết mình có ghen không, nhưng tôi buồn. Tôi cũng chỉ là một phụ nữ thường tình biết yêu biết ghen biết buồn biết giận. Sẽ chẳng có người vợ nào cảm thấy vui vẻ khi biết chồng mình lòng vẫn thoáng tơ vương hình bóng cũ. Nhưng rồi tôi nghĩ, chính chị ấy chứ không phải ai khác đã dạy cho chồng tôi trưởng thành.
Ai cũng có một góc trong tim để cất giấu những nỗi niềm riêng khó nói. Vậy thì ghen tuông trách móc làm chi, khi mà người cũ ra đi đã trao lại cho mình một mối nhân duyên tươi đẹp.
Bắt gặp chồng ôm bồ ngủ, tôi chỉ thản nhiên ngồi nhìn
Mặc kệ mọi người ồn ào, bố mẹ chồng vừa khóc vừa đánh mắng chồng tôi, tôi bước ra ngoài.
Theo Dân Trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét