Ngày trẻ vợ tôi học trường múa, rất xinh đẹp. Chúng tôi yêu nhau, rồi cô ấy có bầu. Nghỉ học giữa chừng, cô ấy về làm vợ tôi, mở một shop quần áo nho nhỏ.
Tôi tuy không có công việc ổn định nhưng cũng chịu khó làm này làm kia để lo cho vợ con đủ ăn đủ mặc. Tôi yêu cô ấy, chưa từng nề hà bất cứ điều gì.
Nhưng vợ tôi vốn học nghệ thuật, tính tình mơ mộng. Một chồng, hai đứa con trai với cuộc sống tạm bợ không khiến cô ấy hài lòng. Một lần cô ấy bỏ nhà đi, tôi tìm kiếm khắp nơi không được. Ai đó xì xào cô ấy theo trai. Nhưng hơn một tháng sau thì cô ấy quay về xin lỗi. Tôi yêu cô ấy, không ngần ngại bỏ qua.
Vợ tôi lại mang bầu, sinh đôi một lúc hai thằng cu nữa. Kinh tế đã khó càng khó, nhưng tôi vẫn cố để vợ tôi không quá thiếu thốn. Cô ấy muốn có quần áo đẹp hay điện thoại xịn hợp thời tôi đều chiều cô ấy cả.
Nhưng khi hai thằng út được hơn hai tuổi, cô ấy nói quá chán cảnh nghèo túng này rồi. Rằng đó không phải là một cuộc sống cô ấy mong muốn. Cô ấy không muốn sống cả đời như vậy.
Rồi cô ấy gom đồ đạc bỏ đi, mặc tôi níu giữ. Bốn đứa con trai cùng một người chồng thương yêu hết lòng cũng không đủ sức níu giữ cô ấy lại. Thời điểm đó tôi rất khổ đau, bất lực. Cô ấy có thể không thương tôi, nhưng làm sao lại nỡ bỏ con mà đi như vậy.
Một thời gian ngắn sau, cô ấy về đòi ly hôn. Đơn cô ấy đã viết sẵn, tình cảm cô ấy dành cho tôi nói cũng không còn. Cô ấy muốn tôi giải thoát cho cô ấy, mấy đứa con cô ấy nói "nhường anh nuôi cả".
Tôi không còn cách nào khác, đành kí đơn ly hôn. Cho đến lúc ấy, lạ kì thay, tôi vẫn yêu cô ấy, vẫn nghĩ nếu cô ấy muốn quay về, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng đón nhận. Nhưng hai tháng sau, tôi nghe tin cô ấy đã kết hôn và đang mang bầu rồi. Mọi hi vọng đoàn viên coi như chấm hết.
Thương tôi cảnh "gà trống nuôi con", một người bà con mai mối cho tôi một phụ nữ góa chồng, chưa có con, thua tôi 6 tuổi. T. không xinh đẹp như vợ cũ tôi nhưng cũng dễ nhìn, tính tình hiền lành, chịu khó. Tìm hiểu một thời gian, T. tự nguyện đến sống ở nhà tôi, chăm lo cho mấy đứa nhỏ.
Nhưng từ khi có T. xuất hiện trong nhà, tôi lại nhớ nhiều về vợ cũ. Tôi như bị vợ cũ chuốc bùa mê thuốc lú, làm thế nào cũng không thể quên. Thậm chí ảnh cưới của chúng tôi, tôi vẫn chưa gỡ xuống.
Vào sinh nhật tôi, trong men say, tôi thú nhận rằng: "Vợ cũ anh đẹp lắm, nếu cô ấy 10 thì em chỉ được 5 điểm và anh thỉnh thoảng vẫn rất nhớ về cô ấy". T. khóc bỏ về, mấy ngày liền không đến. Thật ra đó không phải là lần duy nhất tôi khiến T. khóc như vậy. Có lẽ vì không có nhiều tình cảm nên tôi cũng không quá quan trọng việc T. sẽ cảm nhận như thế nào.
Một tuần sau T. lại đến, nói "vì thương mấy đứa nhỏ". T. nói: 'Người đi cũng đi rồi, anh còn nuối tiếc làm gì nữa. Người ta đã có chồng, có con, anh còn ngồi đó mà tưởng nhớ, thật nực cười".
Mấy hôm trước, mẹ tôi gợi ý: " Cái T. nó bảo người ta xì xào nó "theo không" mày về nhà đấy. Mày xem thế nào, Tết này làm cái lễ nho nhỏ đến nhà người ta thưa gửi một câu. Dù gì cũng phải cho nó chút danh phận để nó dễ bề đi lại kẻo người ta xì xào.
Mày chẳng tìm ai tốt được hơn cái T. nữa đâu. Mày không nghĩ đến mày cũng phải nghĩ đến bốn đứa con. Một người đàn ông nuôi bốn đứa con, gặp phải mẹ, mẹ không bao giờ dám đâm đầu vào. Cái tình ấy mày phải biết trân trọng".
Nhưng, có một sự thật là tôi không yêu T. Cô ấy đến nhà tôi, chăm lo nhà cửa, chăm lo cho mấy bố con tôi hệt như một người vợ, người mẹ hiền thục đảm đang. Điều đó dĩ nhiên thật tốt, nhưng nếu nói lấy T. làm vợ tôi lại chưa sẵn sàng. Đối với T. tôi không có tình cảm thiết tha nồng nhiệt gì, cũng không thấy rung động. Chỉ là tôi cần cô ấy, các con tôi cần cô ấy, chứ yêu thì không.
Tôi biết, ở hoàn cảnh của mình, kiếm được vợ chẳng dễ dàng gì. Nhưng lấy một người mình không yêu chỉ vì muốn có người san sẻ gánh nặng gia đình liệu có nên? Hôn nhân không có tình yêu rồi được bao lâu. Tôi có nên "hi sinh" đời mình để các con tôi có người chăm sóc?
Say rượu, vợ thú nhận bí mật trong quá khứ khiến tôi choáng váng
Vợ đột ngột níu chặt tay tôi rồi bật khóc. Cuống quýt hỏi vợ làm sao, có chuyện gì, ai ngờ cô ấy vừa khóc vừa tiết lộ cho tôi một bí mật động trời.
Theo Dân trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét