Hôm nay nhân ngày đã “có tuổi”, con xin có đôi lời tâm sự, hy vọng người lớn có thể hiểu con chút xíu vì thực sự con cũng cố gắng nhiều lắm, không chỉ là em bé mè nheo như mọi người vẫn nghĩ đâu ạ.
Điều đầu tiên con muốn gửi gắm đó là con đang cố tìm hiểu xung quanh và quản lý cảm xúc của chính mình, nhưng các kỹ năng của con vẫn còn rất non nớt nên xin hãy luôn nói thật với con và cho phép con trải qua những cảm xúc chân thật. Nhiều khi con thấy vô cùng hoảng loạn, bối rối vì những gì mình được nghe không giống với những gì mình đang cảm nhận.
Điển hình là vụ đi tiêm. Trước khi tiêm, bố mẹ, ông bà, bác sĩ, y tá đều bảo con là “tiêm không đau đâu”. Thế là con có chuẩn bị gì đâu, cứ nhởn nhơ chìa đùi ra cho cô y tá tiêm. Ôi thôi, mũi kim chọc vào da đùi vừa đau điếng vừa bất ngờ, con giãy nảy, mọi người cố kìm chặt con lại, con càng đau và bực bội hơn. Kết thúc, mọi người hớn hở ra mặt, còn con thì bất lực toàn tập chỉ biết khóc toáng lên.
Người lớn lại lao nhao “có đau đâu mà làm nũng thế”, “không sao đâu mà”, “khóc xấu quá các bạn cười kìa”. Đến mẹ thân yêu của con cũng bảo “con trai tiêm có tí có gì đâu mà phải khóc”. Thực sự là có sao đấy mẹ ạ. Con đau nên con muốn được bày tỏ và an ủi. Giá mà ngay từ đầu người lớn thành thật với con rằng tiêm sẽ đau, con sẽ chuẩn bị tinh thần tốt hơn. Giá mà khi tiêm xong mẹ vỗ về và gọi tên đúng cảm xúc của con: “Mẹ biết con tiêm đau, để mẹ ôm con một chút nhé”, con sẽ dễ dàng vượt qua. Giờ cứ mỗi lần đi tiêm con lại rất sợ. Và mọi người gán cho con cái mác “nhát gan”. Buồn ơi là sầu!
Điều thứ hai, người lớn ơi, cuộc đời đâu phải cái cân tại sao cứ phải sân si vài lạng thịt. Con biết người thân rất yêu thương con nên quan tâm đến cân nặng của con thay đổi thế nào theo từng tuần, rồi stress vì những lúc con mãi không tăng cân hoặc con ốm còn sụt đi mấy lạng.
Thực sự, cân nặng không nói lên được tất cả tình hình sức khoẻ của con đâu ạ. Sẽ có những lúc con chán ăn vì con ốm, con mệt, thức ăn không hợp khẩu vị, con đang mải tập trung vào một thứ khác, hay đơn giản là cơ thể con phát tín hiệu đã đủ no.
Điều đó là hoàn toàn bình thường, xin hãy yên tâm là bản năng sinh tồn của con siêu to khổng lồ, con sẽ không bao giờ để mình bị đói. Vậy nên bố mẹ ông bà đừng quá áp lực trong việc ép con ăn uống để lên cân nhé. Con vui vẻ, bình thường nghĩa là con ổn đấy ạ.
Con cũng dị ứng một loại cân khác nữa là bàn cân so sánh. Con buồn lắm khi bị từ hàng xóm đến gia đình so sánh với bạn Tin, bạn Moon rằng các bạn đã biết đi từ lúc 9, 10 tháng còn con đã một tuổi mà chưa nhúc nhích gì. Con òa khóc khi mình không thích mà cứ bị đặt vào xe tập đi hoặc bị dắt tay để bước đi.
Hình như người lớn có một câu nói nổi tiếng rằng “Đừng bắt con cá leo cây”. Vậy mà sao mọi người không áp dụng với con thế ạ? Con là chính con, có những ưu điểm, nhược điểm với bản đồ phát triển riêng biệt. Con không hề thua kém bạn bè, con đã từng biết lẫy sớm, khả năng vận động tinh của con cũng rất phát triển, chỉ là đúng lúc này cơ thể con chưa đủ cứng cáp, kỹ năng bước đi của con chưa đủ điêu luyện nên con chưa tự tin để đi. Hãy cho con thêm chút thời gian nhé ạ!
Lời tâm sự cuối cùng, dành cho bố mẹ yêu quý của con. Con không cố tình nghe lỏm đâu, nhưng những lúc có mặt con, bố mẹ vẫn căng thẳng bàn bạc chuyện kiếm tiền, rằng phải cố gắng tăng thu nhập và tích lũy để mua cho con những đồ dùng xịn nhất, sau này cho con đi học trường tốt nhất. Con rất cảm kích sự lo lắng của bố mẹ, nhưng bố mẹ ơi nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng lao lực quá. Tài chính không quyết định tất cả hạnh phúc của con đâu ạ.
Hôm nọ bố mua cho con bộ đồ chơi rõ đắt tiền nhưng con không thích thú bằng cái hộp các tông bố đục những lỗ to, lỗ nhỏ để hai bố con cùng chơi ú òa. Mẹ cũng đừng mua "sữa xịn" hay nhập khẩu gì đó nữa, tốn tiền lắm, vị nó không thể sánh bằng sữa mẹ mà ti mẹ lại ôm ấp tình cảm nữa chứ. Sau này lớn lên con cũng không muốn vì áp lực học phí cho con mà bố mẹ tăng giờ làm, giảm giờ chơi với con. Không học nào bằng học từ bố mẹ, được cùng bố mẹ trải nghiệm cuộc sống đâu ạ. Với con, món quà quý nhất là thời gian chất lượng bên bố mẹ khi bố mẹ không dùng điện thoại, ipad, nếu được bố mẹ đưa con ra ngoài thiên nhiên khám phá nữa thì tuyệt vời!
Con xin dừng tâm thư tại đây. Ngoài những ưu tư như trên thì phần lớn thời gian con vẫn luôn vui vẻ, con sẽ tận hưởng tuổi mới thật nhiều. Con cám ơn gia đình thân yêu đã đồng hành với con trong 365 ngày đáng nhớ vừa qua!
Theo Dân Trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét