Số điện thoại anh nhấp nháy trên màn hình. Em biết là anh đã về nhà rồi, đã đọc được tờ đơn ly hôn em viết để trên bàn rồi: 'Anh không hiểu, chuyện gì đang xảy ra thế em? Em nói em tha thứ cho anh rồi mà'.
Em tắt máy, vẫn nghe giọng anh cố níu lại. Có lẽ anh không biết tối qua, trong lúc anh ngủ say thì nhân tình anh nhắn tin đến. Tin nhắn yêu đương rất ngọt ngào. Tối qua em ngồi lặng suốt đêm, không hề khóc.
Còn nhớ, một tháng trước khi phát hiện anh ngoại tình em đã đau khổ vật vã biết bao nhiêu. Nước mắt rơi từ nhỏ đến giờ chắc cũng không nhiều bằng mấy ngày khủng khiếp ấy.
Chồng có bồ, em cứ nghĩ chuyện đó xảy ra ở đâu cơ, với ai cơ chứ không phải là nhà mình, không phải với em. Tình yêu bao nhiêu năm kể từ tuổi chớm đôi mươi khiến em tin rằng giữa hai chúng ta sẽ chẳng bao giờ có hai từ “Phản bội”.
Em nhớ, hôm đó anh cũng khóc, anh nói anh sai rồi, anh xin em tha thứ một lần, lần đầu cũng là lần cuối. Rằng anh và cô ấy mới nảy sinh cảm tình, chưa có gì sâu sắc nên chấm dứt cũng dễ thôi. Em dù đớn đau vẫn tin rằng những lời nói của anh là thật lòng. Lúc đó anh khóc cơ mà, đã bao giờ em thấy anh khóc đâu, nên tin rằng anh hối lỗi chân thành.
Em đã cố quên đi niềm đau, cố dìm nó xuống tận đáy lòng, để rồi lại yêu anh như đã từng, dẫu trong tim mình đã có đôi ba vết xước. Thỉnh thoảng khi nhớ lại chuyện anh đã từng nhớ về một người đàn bà khác không phải em, nghĩ về chuyện anh đã từng nói những lời ngọt ngào với những người đàn bà khác, không phải em, tim em vẫn nhói lên vô cùng khó chịu.
Một tháng trôi qua rồi, em đã bắt đầu nguôi ngoai. Thì tối qua, anh đi uống rượu về, mê mệt vì say, điện thoại anh có tin nhắn đến, cuộc trò chuyện còn dở dang trước đó. Tin nhắn đầy yêu thương. Nếu một tháng trước, khi biết anh nhắn tin ngọt ngào với người ta em vật vã khóc lóc thì lần này, lạ thay nước mắt em không rơi một giọt.
Mười năm hôn nhân, đó thực sự là con số khiến em đau đớn. Mười năm yêu thương, tin tưởng, bỗng chốc bị anh chà đạp đến đổ nát tan tành. Tình yêu của em, đáng lẽ chỉ bị tổn thương mà chao đảo chút thôi, nay hoàn toàn ngã quỵ.
Người ta vẫn nói: Lạc đường không đáng sợ, chỉ sợ người ta không muốn tìm đường trở về nhà. Em tưởng sau giây phút lạc lòng anh đã hiểu ra, rằng anh yêu em, rằng anh cần gia đình này. Nhưng cuối cùng, tất cả cũng không bằng mối quan hệ tình cảm không đầu không cuối kia của anh. Vì một người đàn bà khác, anh sẵn sàng làm tổn thương em, rồi lại nhẫn tâm dối lừa em thêm lần nữa.
Anh hỏi “em không yêu anh nữa sao?”. Có chứ, còn yêu anh nhiều lắm chứ. Vì yêu mà đớn đau, vì yêu mà thất vọng đến cùng cực, vì yêu nên không chịu đựng nổi sự phản bội này.
Em còn yêu anh, nhưng niềm tin thì đã hết. Em không hiểu mình sẽ sống với nhau thế nào nếu không còn tin nhau. Em sẽ suốt ngày nghi ngờ anh, dò xét anh. Rồi em sẽ dằn vặt anh, sẽ hành hạ bản thân mình. Hôn nhân nếu như vậy thì mệt mỏi lắm, em không muốn.
Hôm qua em gọi điện về cho mẹ, mẹ khóc, hỏi vì sao chúng ta lại đến nông nỗi này. Em còn nhớ ngày em mới về làm dâu, mẹ bảo: "Nhà mẹ không giàu có, nhưng mẹ tin con trai mẹ đủ tử tế và yêu thương để mang lại cho con hạnh phúc". Bao nhiêu năm qua em vẫn nghĩ rằng mẹ đúng cho đến khi em biết mình bị dối lừa.
Anh ạ, lúc này, khi giờ phút chia tay đã cận kề, em vẫn muốn nói với anh rằng: Em đã từng cảm thấy mình may mắn khi gặp được anh, đã từng vô cùng hạnh phúc khi sống bên anh, và em thật sự không bao giờ quên những tháng ngày ấm êm tuyệt vời đó.
Hôn nhân tưởng là thứ vững bền, hóa ra cũng chỉ như mưa bóng mây. Chỉ là yêu lúc nào biết lúc đó, mưa lúc nào mát mặt lúc đó. Không biết trước tương lai, cũng không thể nói chuyện đường dài.
Chỉ mong anh sau này, dù có đến với ai cũng hãy nhớ rằng: Anh có thể làm người anh yêu đau khổ nhưng đừng để họ mất niềm tin. Một khi không còn tin nhau, yêu nhiều đến đâu cũng trở thành vô nghĩa.
Cụ bà 73 tuổi cạo trọc đầu khi thấy cháu gái hôn bạn trai trong phòng
Tôi là nữ hộ sinh đã nghỉ hưu. Ngày còn làm việc, tôi chứng kiến nhiều ca phá thai ngoài ý muốn. Việc đó cứ ám ảnh tôi mãi.
Theo Dân trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét