Tôi từng đọc được đâu đó rằng: “Có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là người thật lòng yêu thương ta”.
Tôi thường ví cuộc đời như một cuốn sách với đủ đầy cung bậc cảm xúc, có vui, có buồn, có hạnh phúc và có cả tiếc nuối. Nếu một cuốn sách đơn điệu thì có lẽ cuộc đời cũng tẻ nhạt không kém. Đôi khi chúng ta muốn xé đi một vài trang, những ký ức lấm lem nước mắt, những đoạn phim chất đầy bi thương.
|
Bỏ lỡ nhau một giây, lạc mất nhau một đời… (Ảnh minh họa: Trần Quang Hiếu) |
Có một người bạn từng hỏi tôi, điều hối tiếc nhất trong tình yêu là gì? Có chăng chính là bỏ lỡ nhau. Hãy cứ tưởng tượng xem, chỉ cách vài bước chân nữa thôi là bạn có thể lên chuyến xe bus cuối cùng để trở về nhà, nhưng bạn đã không kịp, khi mà màn đêm xung quanh thì cứ tỏa ra thứ ánh sáng le lói, đầy cô đơn, hẳn sẽ rất tủi thân. Tình yêu cũng giống như vậy, chỉ cần lạc nhau một nhịp là dở dang suốt cả một đời.
Cảm giác đau đớn mà mối tình lỡ để lại còn bi thương hơn gấp vạn lần so với việc chia tay. Cuộc đời lắm bão giông còn tình yêu thì luôn là một bài toán ẩn số mấy ai tìm được lời giải đáp?
Có thể chúng ta đều cảm nhận được tình cảm của đối phương, nhưng vì một số lý do nào đó mà không gom đủ can đảm để chấp nhận, rồi lạc nhau mãi mãi.
Và trên đời này, cũng có không ít những mối tình dang dở vì sự ngây dại thờ ơ. Chúng ta bỏ lỡ một ai đó vì luôn nghĩ rằng, mình không xứng đáng, hay sợ người ấy không dành trao thứ tình cảm như bạn mong đợi. Bạn đã gặp được một người khiến trái tim lỗi nhịp nhưng lại không đủ can đảm để rồi tình yêu bỗng hóa giấc mơ tro tàn.
Gần đây, giới trẻ nhắc nhiều đến mối tình bỏ lỡ, vì bỏ lỡ nên những ám ảnh, hối hận bám theo suốt một đời. Con người là giống loài thật lạ lùng, khi bên cạnh thì không cố níu giữ, rời khỏi rồi mới bắt đầu trân trọng.
Ai cũng có một trái tim, một tình yêu và một hình bóng không thuộc về. Dù nhiều khi họ đã dúi vào tay mình quả tim, mình vẫn run rẩy chối từ, để mặc cho sóng lòng cuộn trào.
|
Nhiều năm tháng sau ngoái đầu nhìn lại, tôi bỗng thấy tình yêu tuổi trẻ sao quá dại khờ. (Ảnh minh họa: Trần Quang Hiếu) |
Tôi từng đọc được đâu đó rằng: “Có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là người thật lòng yêu thương ta”. Thế nên, có lẽ khi một tình yêu chưa kịp thành hình đã vội vụt mất, người ta thường rơi vào trạng thái hối tiếc suốt quãng đời sau đó?
Khi đi sắp hết năm tháng tuổi trẻ tôi mới nhận ra rằng, trên đời này có những điều bỏ lỡ rồi là vĩnh viễn tuột khỏi tầm tay. Thanh xuân này có rất nhiều dang dở, nhưng có lẽ không kịp ngỏ lời với cậu ấy khi chuyến tàu tuổi trẻ sắp rời khỏi sân ga là thứ tiếc nuối dai dẳng nhất với tôi. Mãi đến sau này, cậu ấy cũng chẳng bao giờ biết được rằng năm tháng ấy từng có một người chân thành thích cậu đến như vậy.
Nhiều khi chúng ta biết rằng đó là chuyến xe cuối cùng để trở về nhưng rồi vẫn cứ để lỡ mất. Nhiều khi chúng ta yêu người đến cháy lòng nhưng vẫn để người rời khỏi, dù phút ấy trái tim tưởng chừng vỡ vụn.
Cuộc đời quá dài rộng, còn chúng ta thì quá nhỏ bé, những điều bỏ lỡ mãi mãi không bao giờ quay trở lại. Thế nên, nếu đã tìm được người ấy rồi thì hãy trân quý mà giữ lấy, trái tim đã rung động thì đừng để đánh mất, dù đôi khi nói ra cũng đau lòng chẳng kém, nhưng ít nhất năm tháng về sau không sống trong tiếc nuối…
Chồng bật mí về lý do chán vợ khiến hội chị em sôi sùng sục
Viện cớ không có thời gian tập luyện, rằng ăn kiêng rất hại cho sức khỏe, cô ấy vẫn ăn nhiều và lười vận động, rồi hằng ngày tra tấn cái lỗ tai tôi bằng những lời nhàm chán về sự
Theo Dân Trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét