Yêu Tuấn Anh vì sự tử tế, Samantha Chong theo anh về Việt Nam, trở thành hậu phương vững chắc trong việc kết nối tình cảm gia đình lẫn những hoạt động thiện nguyện của “cha đẻ” ATM Oxy.
|
Thành đạt trong công việc, nổi tiếng với những hoạt động thiện nguyện có sức lan tỏa lớn. Yếu tố nào đã giúp anh trở thành con người của ngày hôm nay?
Làm việc thiện đã có trong bản tính của mỗi người. Tùy vào suy nghĩ, bản tính của mỗi người mà tại thời điểm nào đó, chúng ta cần có những hành động cụ thể.
Tôi ý thức được việc chia sẻ với người khó khăn từ nhỏ, nói đúng hơn là chịu sự ảnh hưởng từ cách đối nhân xử thế của cha mẹ tôi.
Ba tôi, khi còn là một bác sĩ, ông tình nguyện quản lý thêm khoa Phong ở một bệnh viện tại TP.HCM. Ông cũng thường xuyên đi hỗ trợ cho các bệnh viện ở nhiều tỉnh thành khác. Đó là một sự hi sinh rất lớn. Bởi, thời điểm đó, ai cũng sợ bệnh phong.
Còn mẹ tôi, nếu biết người thân, hàng xóm khó khăn cần tiền khám bệnh, lo cho con cái đi học, bà đều hỗ trợ.
Hai năm sau khi mẹ tôi mất, vẫn có rất nhiều người đến nhà, thắp nhang tưởng nhớ bà. Họ kể cho chúng tôi nghe việc mẹ tôi giúp đỡ họ như thế nào khi bà còn sống.
Lớn lên bên cạnh hai người giàu lòng nhân ái, tuổi thơ của anh đã trải qua như thế nào?
Tuổi thơ tôi cũng có những khó khăn, lao động cực nhọc. Ba mẹ rèn luyện cho tôi tính độc lập, quý trọng lao động.
Ngay từ nhỏ, mỗi khi hè về, ba tôi lại gửi tôi xuống nông trại. Tôi cùng người cậu đi trên chiếc xe lam ra nghĩa trang cắt cỏ cho bò. Tôi cũng được học và thường xuyên tắm cho bò, dọn vệ sinh chuồng trại, vắt sữa, xuống ao tát cá, tắm heo…
|
Có người nói, chỉ khi chạm ngõ thiên đường rồi té ngã, người ta mới thấu hiểu được cảm giác hạnh phúc khi có bàn tay chìa ra với mình. Anh đã từng trải qua hoàn cảnh này chưa?
Đó là lần công ty tôi làm chương trình với Chính phủ Úc có trị giá 2 tỷ USD. Công ty của tôi là 1 trong 5 đơn vị đầu tiên được cấp phép. Mấy tháng đầu thực hiện, chương trình rất thành công.
Chỉ trong 6 tháng, từ vài nghìn đô la Úc, tôi đã kiếm được gần 1 triệu đô la Úc. Tuy vậy, khi tôi dồn hết vốn liếng vào công việc này thì đối tác đột ngột dừng chương trình. Mặc dù, phía họ bồi thường cho tôi 10% giá trị nhưng tôi xem như đã mất trắng.
Ở tuổi dưới 30, từng là triệu phú nhưng chỉ sau vài tiếng đồng hồ đã phá sản là một cú sốc rất lớn đối với tôi. Tôi khủng hoảng, thậm chí có lúc đã nghĩ đến việc từ bỏ cuộc đời. Thế nhưng chính lúc ấy, mẹ tôi đã gọi điện động viên, vực tôi dậy để làm lại từ đầu.
Có phải những trải nghiệm ấy giúp anh trở thành người như bây giờ, luôn tìm cách chia sẻ với cộng đồng?
Có thể nói như vậy. Ngoài ra, như đã nói còn có sự giáo dục, sự ảnh hưởng của ba mẹ tôi nữa. Ngay từ nhỏ, ba mẹ đã dạy tôi phải biết chia sẻ, giúp đỡ mọi người.
Anh làm thiện nguyện từ bao giờ? Hành trình ấy có sự thay đổi ra sao?
Ban đầu, tôi làm thiện nguyện bằng cách bỏ công sức của mình đi hỗ trợ một số chương trình. Tuy nhiên, tôi sớm nhận ra rằng, cách làm đó không thành công. Sau đó, tôi điều chỉnh dần cách làm.
Mùa dịch đầu tiên, công ty của tôi tặng chuông cửa camera cho bệnh viện dã chiến để hỗ trợ đội ngũ y bác sĩ, giúp họ chăm sóc bệnh nhân tốt hơn. Sau đó, tôi thực hiện chương trình ATM gạo rồi ATM khẩu trang… bây giờ là ATM oxy.
Các ý tưởng đến với anh như thế nào?
Thực ra, tôi có một sự nhạy cảm về thị trường, về nhu cầu của xã hội. Tuy nhiên, các ý tưởng ấy không đến một cách đột xuất mà là kết quả của những trăn trở, nghĩ suy về tình hình thực tại.
|
Trước đó, khi cả nước thực hiện việc giãn cách, tôi nhận thấy nhiều người sẽ thất nghiệp nên thực hiện ATM gạo. Sau đó, tình hình dịch bệnh đã đổi khác khi lượng bệnh nhân tại TP.HCM tăng lên đột biến.
Việc này buộc nhiều bệnh nhân, F0 cũng phải có phương án chữa trị tại nhà. Như vậy, tôi thấy rằng họ sẽ vấp phải khó khăn trong việc thay bình oxy.
Nguồn oxy trong các bệnh viện, trung tâm y tế không hẳn là thiếu. Tuy nhiên, những nơi này sẽ gặp khó khăn trong khâu vận chuyển. Người bệnh tự điều trị ở nhà, cần oxy để thở cũng vậy.
Khi thành phố thực hiện giãn cách, việc di chuyển từ quận này sang quận khác cũng hạn chế. Thế nên, họ càng gặp khó khăn hơn trong việc thay, đổi bình oxy mới. Do đó, tôi quyết định thực hiện chương trình ATM oxy.
Anh đặt kỳ vọng gì vào chương trình ATM oxy?
Cốt lõi của chương trình là hỗ trợ y bác sĩ cứu được càng nhiều người càng tốt bằng cách cung cấp oxy kịp thời cho người cần. Chúng tôi đã cung cấp hàng ngàn bình oxy cho 22 quận, huyện và TP Thủ Đức.
|
Khi số ca bệnh tại TP.HCM giảm dần, chúng tôi sẽ sử dụng mô hình này để hỗ trợ các tỉnh khác. Cứ cuốn chiếu như vậy cho đến khi đại dịch qua đi.
Các ATM oxy này đáp ứng điều kiện y tế ra sao?
Đối với các bệnh nhân, F0 đã được chỉ định sử dụng bình oxy của bác sĩ, chúng tôi chỉ hỗ trợ đổi bình cũ lấy bình mới cho họ. Đối với các trường hợp F0 mới, trước đó, y tế địa phương sẽ đi đến xem điều kiện của họ có phù hợp sử dụng loại bình này hay không.
Từ đó, lực lượng của quận đoàn, đoàn viên sẽ kết hợp với đội ngũ y tế ở địa phương đó đưa ra những chỉ định, có cần hay có nên sử dụng các loại bình oxy này hay không.
Chúng tôi chủ yếu thực hiện công tác chuẩn bị, vận chuyển các bình oxy đến cho người bệnh cần sử dụng loại bình này theo sự chỉ định của y bác sĩ.
Điều khác biệt của anh trong cách làm từ thiện là gì?
Đó là sự sáng tạo. Tôi luôn nghĩ rằng, dù nhất thời, sự sáng tạo ấy chưa đem lại hiệu quả nhưng về lâu dài, chúng ta cần có những sáng tạo để có đột phá.
|
Khi học cấp 2, ở lớp, tất cả những câu hỏi của thầy giáo môn Văn tôi đều giơ tay. Đến khi làm bài, tôi chỉ được 2 điểm. Thầy rất bất ngờ, không tin là bài của tôi vì tôi luôn phát biểu và câu trả lời nào cũng đúng.
Thực ra, tôi bị điểm kém không phải vì tôi không học bài. Chỉ là tôi không thích học thuộc lòng, tôi thích viết theo những gì mình suy nghĩ. Tôi nghĩ, không hẳn là sáng tạo lúc nào cũng thành công.
Sáng tạo cũng phải chịu nhiều thiệt thòi hoặc trong ngắn hạn nó sẽ không đạt được thành tích như mình mong muốn. Tuy nhiên, nếu thành công nó sẽ thành công đột phá.
Như ATM gạo, chúng tôi bỏ ra số tiền không nhiều nhưng với sự sáng tạo của mình, chúng tôi đã phát được hàng trăm tấn gạo cho các đơn vị làm ATM gạo.
|
Mùa dịch đầu, anh từng chịu ảnh hưởng nặng nề, thậm chí phải bán nhà và cầm cố tài sản để trả lương nhân viên. Đợt dịch này còn khó khăn hơn gấp bội. Vì sao anh vẫn tiếp tục thực hiện các chương trình thiện nguyện quy mô?
So với nhiều người, tôi còn nhiều may mắn hơn vì đủ ăn, đủ mặc. Vậy tại sao lại không chia sẻ với những người khó khăn hơn? Tôi cứ nghĩ đơn giản, tôi có bao nhiêu cứ thì chia sẻ bấy nhiêu.
Hơn thế, nếu bây giờ, tôi và mọi người đều khoanh tay phó mặc, ngồi chờ thì biết bao giờ dịch bệnh mới được khống chế. Tuy nhiên, nếu tất cả mọi người cùng cố gắng, cùng chung tay chống dịch thì mới có cơ hội thắng dịch, có cơ hội phát triển công ty.
Với nhiều người, làm từ thiện là đam mê. Anh có “mê” không?
Có thể nói, tôi làm có một phần vì đam mê. Bởi vì khi làm những chương trình như thế, tôi thấy mình không phải bỏ quá nhiều nhưng kết quả mang lại rất lớn cho xã hội.
Kết quả ấy trở thành động lực để giải đáp những băn khoăn, trăn trở: Nếu không làm thì bao nhiêu người không nhận được gạo, bao nhiêu người không nhận được bình oxy và sẽ không duy trì được sự sống…
Và, khi mình nhìn thấy được kết quả tốt đẹp, mang lại ý nghĩa thì công việc ấy trở thành đam mê.
|
Mải mê với công tác thiện nguyện, anh chăm sóc gia đình nhỏ của mình như thế nào?
Đợt tránh dịch đầu tiên, tôi ở nhà. Tôi có hứa với gia đình một số việc nhưng chưa thực hiện được nên cảm thấy có lỗi.
Vợ tôi muốn làm cái sân, làm chỗ chơi cho các con. Vì dịch bệnh, trường học nghỉ, các bé ở nhà nên rất tù túng. Tôi đã hứa nhưng rồi không thực hiện được.
Cách đây 1 tháng, tôi làm xong sân cho bé chơi, sửa chữa lại vườn lan cho ba. Dẫu vậy, những việc này đã trễ hơn so với lời hứa 2 năm rồi. Thôi thì thà trễ còn hơn không. Hiện, tôi cũng cố gắng chu toàn một phần nào đó cho gia đình.
Vợ tôi người Malaysia, cô ấy hỗ trợ tôi rất nhiều trong các hoạt động từ thiện. Khi tôi làm các chương trình như thế này, cô ấy tìm kiếm thông tin, kêu gọi sự hỗ trợ từ các doanh nghiệp nước ngoài.
Ngoài ra, cô ấy còn hỗ trợ tôi việc chăm sóc con cái, chăm sóc ba để tôi yên tâm hơn trong việc thực hiện công tác thiện nguyện bên ngoài.
|
Là vợ của một người ham thích làm việc thiện, chị có cảm nhận như thế nào?
Tôi rất vui khi chúng tôi có thể hỗ trợ những người đang gặp khó khăn. Tôi hài lòng về công việc thiện nguyện của anh ấy. Cả nhà luôn ủng hộ anh.
Công việc ấy có ảnh hưởng đến tình cảm gia đình chị?
Có, nhưng ảnh hưởng một cách tích cực. Trong bữa tối, chúng tôi thường thảo luận rất nhiều về việc làm thế nào có thể giúp đỡ được người khác nhiều hơn nữa. Bố của chồng tôi là bác sĩ, ông thường đưa ra những lời khuyên để chúng tôi giúp mọi người tốt hơn. Những điều đó đã truyền cảm hứng cho các con của chúng tôi.
Tuấn Anh nói rằng anh ấy hạnh phúc vì có vợ ủng hộ mình trong hoạt động thiện nguyện. Chị có thể nói thêm về điều này?
Trong vai trò là một người vợ, tôi đảm bảo anh ấy sẽ không phải lo lắng việc ở nhà và có thể tập trung hoàn toàn vào công việc từ thiện. Với tư cách là đối tác, tôi luôn cùng anh trao đổi, thảo luận về những chương trình từ thiện.
Chị chắc hẳn là yêu chồng hơn vì lòng nhân ái của anh ấy?
Tôi yêu anh ấy vì sự tử tế của anh khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên ở Australia. Vì thế, tôi tin tưởng anh và theo anh về Việt Nam. Nếu không phải vì sự tử tế, chia sẻ, thấu hiểu thì chúng tôi đã không cưới nhau bởi tôi đã phải cố gắng rất nhiều khi đến một đất nước mới.
Có khi nào anh ấy mê làm từ thiện quá mà quên chăm sóc chị, quên những kỷ niệm, ngày quan trọng của 2 vợ chồng?
Anh ấy không phải là mẫu đàn ông luôn nhớ những ngày như Valentine hay sinh nhật của tôi. Thế nhưng, anh ấy luôn đối xử tốt với tôi mỗi ngày. Mối quan hệ của chúng tôi coi trọng chất lượng hơn số lượng.
|
Chúng tôi phải chăm lo cho 2 bé, lại còn công việc kinh doanh và việc từ thiện nữa. Cả hai đều rất bận. Chúng tôi chỉ có thể dành cho nhau một khoảng thời gian nhất định trong ngày. Nhưng đó là những khoảnh khắc đáng giá và hạnh phúc.
Làm người thầm lặng phía sau công tác từ thiện của chồng, chị được, mất những gì?
Tôi tích lũy thêm kiến thức, trân trọng hơn những gì chúng tôi có. Tuy vậy, chúng tôi không có nhiều thời gian ở bên các con. Và, bố mẹ tôi lại đang ở Malaysia...
Trước đây, tôi thường dẫn các con theo khi đi làm để chúng hiểu, học hỏi và trải nghiệm thực tế cuộc sống. Bây giờ, do dịch bệnh, chúng tôi phải để các con ở nhà. May mắn là các con vẫn thấy chúng tôi từ tivi, trên báo chí… Từ đó, các bé hiểu và cảm thấy hạnh phúc với những việc chúng tôi đang làm.
Dịch bệnh đang phức tạp nhưng anh ấy vẫn xông pha, đi làm từ thiện ở bên ngoài. Chị có lo lắng không?
Có, chúng tôi rất lo. Tuy nhiên, nếu ông trời đã ban cho anh ấy lòng nhân hậu như một món quà thì anh ấy phải làm những gì mình được giao phó.
Thành thật mà nói, anh ấy không thể ở nhà và cảm thấy mình an toàn khi biết ở ngoài kia, mọi người đang cần được giúp đỡ. Tôi không thể ngăn anh ấy, vì vậy hãy để anh làm việc anh cần làm và trở về nhà an toàn.
Cám ơn những chia sẻ của chị!
Sau quá trình hoạt động thiện nguyện không ngừng nghỉ thời điểm đỉnh dịch tại TP.HCM, gia đình Hoàng Tuấn Anh đều nhiễm Covid-19. Tuấn Anh có triệu chứng nặng hơn cả. Ngày 5/11 anh nhập viện điều trị tại bệnh viện FV (quận 7, TP.HCM). Trong lúc này, một người con của anh lại bị sốt xuất huyết. Bé nhà bệnh chồng bệnh, hai vợ chồng anh lại là F0 nên gặp nhiều khó khăn trong việc đến bệnh viện thăm khám. Cuối cùng, anh Tuấn Anh phải xuất viện để chăm sóc con. Sau cùng, gia đình anh đều vượt qua dịch bệnh. Sau khi hết bệnh, Tuấn Anh lại tiếp tục hoạt động chương trình ATM oxy tại các tỉnh thành đang bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh. |
Bài: Nguyễn Sơn - Đăng Dương
Thiết kế: Phạm Luyện
Ảnh: Trương Thanh Tùng
Blog được phát triển bởi https://chamsocnhacuahiendai.blogspot.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét