Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2021

Mẹ anh hùng cứu bé rơi từ tầng 12: Mạnh làm theo tiếng gọi của tình phụ tử

“Con tôi làm theo tiếng gọi của tình phụ tử. Con cũng có con gái bằng tuổi em bé bị rơi. Nhìn thấy tình huống đó, bất cứ ông bố nào cũng sẽ dang tay ra”, mẹ anh Nguyễn Ngọc Mạnh, chia sẻ.

6h30 tối ngày 28/2, bà Nguyễn Thị Nhẫn (SN 1971, Đông Anh, Hà Nội) thấy con trai là anh Nguyễn Ngọc Mạnh, người vừa cứu cháu bé rơi từ tầng 12 chung cư, trở về nhà.

Như thường lệ, sau khi chào bố mẹ, anh Mạnh hay bế con gái đầu (3 tuổi) tung lên cao đùa nghịch. Nhưng khác với mọi ngày, tối qua, vừa về nhà, anh Mạnh bỗng ôm ghì lấy đứa con gái đầu rất lâu.

Sau đó, anh thả con gái lớn ra, lại quay sang con gái thứ 2 (6 tháng tuổi) - đang lẫy trên chiếu giữa nhà, với cái ôm  cũng rất chặt. “Tôi thấy con hơi lạ nên hỏi con có đau, ốm gì không. Lúc này, Mạnh trả lời mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay con cứu được một mạng người”.

{keywords}
Bà Nhẫn - mẹ anh Ngọc Mạnh. Ảnh: Lê Anh Dũng

“Tôi hỏi dồn con: “Như thế nào con? Là người già hay trẻ em, đàn ông hay phụ nữ? Con tôi chỉ bảo: “Là một em bé, từ trên tầng cao, cao lắm”, bà Nhẫn kể lại.

Theo bà Nhẫn, do hôm qua gia đình bà có việc nên khi con kể chuyện bà cũng không chú ý nhiều mà tập trung vào công việc gia đình. Sáng sớm nay, thấy hàng xóm và truyền thông tới phỏng vấn, chia sẻ niềm vui, người mẹ này mới được con dâu cho xem video.

“Ban đầu xem clip, tim tôi thót lại. Tôi rơi nước mắt vì nghĩ sao con tôi có thể dũng cảm, mạnh mẽ như thế. Sức khỏe con khá yếu, sao con không hô hoán mọi người cùng giúp mà một mình leo lên mái tôn đỡ bé? Lúc đấy, lỡ không đỡ được bé, con ngã lại ngã xuống thì sao. Con là trụ cột gia đình, có vấn đề gì, bố mẹ trông vào đâu? 2 đứa con nhỏ trông vào đâu?”.

Nhưng người phụ nữ này cũng nhanh chóng tự động viên mình. “Sau đó, khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ, trong tình huống ấy ai cũng sẽ như con tôi, cũng sẽ làm như vậy. Đó là tiếng gọi của tình phụ tử. Nhìn thấy tình huống đó, bất cứ ông bố nào cũng sẽ dang tay ra. Con vật còn che chở cho con, huống gì con tôi là đàn ông đã lập gia đình, hiểu được tình mẫu tử như thế nào”, bà Nhẫn nói thêm.

Tự hào về việc làm của con nhưng bà Nhẫn cũng chưa hết lo lắng: “Mái tôn lún xuống do sức nặng của 2 người. May mắn, con tôi căn đúng tầm bé rơi. Đấy là một tình huống khó khăn bởi trời mưa gió, mái tôn rất trơn và con cũng không đi giày thể thao, chỉ đi giày bình thường”, người mẹ sinh năm 1971 chưa hết xúc động.

Sau khi cứu được đứa trẻ, anh Mạnh về nhà và đi dự liên hoan cùng những người bạn. Sáng nay, gia đình bà Nhẫn nhận được nhiều cuộc gọi chúc mừng, hàng xóm cũng đến kín cả nhà để chia sẻ niềm vui của gia đình.

Cũng trong sáng nay, bà mới nhìn thấy bàn tay của con. “Tay của Mạnh vẫn tím và sưng, tôi lo lắng khuyên con đi chụp chiếu nhưng Mạnh gạt đi. “Con có làm sao đâu, bong gân một tí thôi”, con tôi nói”.

Theo người mẹ, anh Nguyễn Ngọc Mạnh là người phúc hậu, thương người. Từ năm 2014, anh đi xuất khẩu lao động ở Nhật. Sau 5 năm ở xứ người, anh về quê lập gia đình và học nghề cắt tóc. Năm 2018, anh Mạnh chuyển sang lái xe tải phục vụ việc chuyển nhà, hàng hóa.

“Công việc của Mạnh khá vất vả, đi sớm về muộn, cứ có điện thoại gọi là con lên đường. Con làm nghề này, lòng tôi nơm nớp lo, cứ như "trứng để đầu gậy" nhưng đó là công việc con chọn, mình không thể ngăn cản”, bà nói.

{keywords}
Người mẹ sinh năm 1971 không giấu nổi sự xúc động. Ảnh: Lê Anh Dũng

Đi làm nghề tài xế, anh Mạnh cũng để lại nhiều chuyện "dở khóc dở cười" cho cả nhà.

“Con đi làm về, thấy các cụ già bán rau bên đường lúc đêm hôm, mưa gió là mua hết sạch hàng cho người ta được về sớm. Gia đình không ăn hết rau củ, tôi lại phải đi cho hàng xóm”, bà nói.

Một lần khác, anh Mạnh lái xe về nhặt được một con vịt bị trói chân. Anh mang về nhà, cắt dây trói và ra thả ngoài ao làng.

“Trời tối, Mạnh vẫn ôm con vịt mang ra ao thả. Lần khác, đi đường nhặt được con ba ba, Mạnh cũng mang về nhà thả vào chậu nước. Sau đó, con tôi mang đi phóng sinh”, bà Nhẫn nói về người con trai cả.

Bà Nhẫn cũng kể, Mạnh gầy yếu nhưng thường xuyên đi từ thiện, hiến máu nhân đạo.

“Tôi từng quở con, người gầy thế lấy đâu nhiều máu mà hiến, con vẫn cứ đi”, bà kể với sự tự hào không giấu nổi trong ánh mắt.

Ngọc Trang - Nguyễn Thảo


Blog được phát triển bởi https://chamsocnhacuahiendai.blogspot.com/

Cuộc đời người phụ nữ đẹp bị tạt axit

Một cô gái vừa bước qua tuổi 24, một nữ giáo viên, một thẩm phán… bị hủy hoại cuộc đời trong phút chốc vì axit.

{keywords}
{keywords}

Ngày 1/1/2019 trong căn nhà 3 tầng ở Đà Nẵng, ông Lê Quốc Vũ kê lại bàn ghế, pha ấm trà. Ngày đầu năm mới nhưng gia đình ông lại có chuyện không vui. Hôm nay, theo lời con rể, nhà thông gia sẽ đến để bàn chuyện ly hôn của con gái và con rể ông.

Trong khi đó, trên tầng 2, Lê Thị Lan Vy (SN 1995), con gái ông đang thay quần áo. Hôm nay gặp gia đình hai bên, muốn ăn mặc lịch sự nên chị khoác thêm chiếc áo vest khá dày. Chị không ngờ rằng, chiếc áo này đã giúp chị thoát khỏi phần nào tai ương ập đến chỉ vài phút sau đó.

10h10 phút, Vy nghe thấy tiếng xe quen của chồng dừng trước cửa nhà bố mẹ đẻ, chị bước xuống cầu thang.

Vy vừa bước xuống, nỗi sợ hãi đã ập đến. ‘Cứ thấy anh ta là tôi sợ’, Vy nói. Chị đi nhanh xuống khu vực bếp, nơi bố mẹ đã sắp xếp bàn ghế để nói chuyện với thông gia. Ông Vũ kéo ghế 2 bên đối diện ra, bảo Vy và chồng ngồi nói chuyện.

Tuy nhiên Vy linh tính điều không lành, chị không ngồi hẳn, mà đi rót nước uống. Bố Vy sợ con rể đánh con gái mình nên vẫn đứng phía sau chị. Khi Vy vừa đưa cốc nước lên, chồng cô bất ngờ tiến sát. Với tay qua vai bố vợ, hắn nắm lấy vai Vy kéo lại. Vy bị kéo ngược ra sau. Trong tích tắc đó, người chồng hất thẳng một thứ chất lỏng đựng trong chai vào mặt chị.

Một cơn bỏng rát thấu xương chảy dài bên nửa mặt Vy. Vy ngồi sụp xuống, gào thét.

Còn một ít trong chai, người đàn ông từng thề non hẹn biển sẽ che chở cho chị suốt đời, lạnh lùng hất hết vào người chị. Trong tiếng thét của con gái, vợ chồng ông Vũ cũng bị dính axit, như chết lặng.

Theo phản xạ vô điều kiện, ông lao vào đánh trả kẻ tấn công con gái mình và lôi hắn ra khỏi nhà bởi ông lo hắn sẽ dúi con gái ông lần nữa xuống vũng axit đang ngổn ngang dưới nền nhà.

Hàng xóm chạy qua, người gọi công an, người gọi cấp cứu. Không một ai biết cách sơ cứu chính xác cho nạn nhân đang quằn quại trong đau đớn. Một người phụ nữ tạt nước vào nạn nhân để làm dịu cơn rát, một người khác lại ngăn lại: ‘Bị axit không nên tạt nước’. Họ hoảng loạn, nền nhà đầy axit không ai dám bước vào.

Một người hàng xóm là bác sĩ có mặt tại đó đã liều mình đi qua nền nhà loang lổ axit bế người phụ nữ mới tròn 24 tuổi ra phía ngoài. Những người khác lao vào dùng kéo cắt quần áo để ngăn dòng axit lan ra người chị.

Xe cấp cứu đến. 3 nạn nhân nhanh chóng được đưa thẳng đến khoa Bỏng, BV đa khoa Đà Nẵng trong tiếng gào khóc, hoảng loạn.

Đó là ngày 1/1/2019, Lan Thị Lê Vy, một phụ nữ xinh đẹp đã bị chồng tạt axit vào người. Để rồi sau đó, chị phải trải qua 9 cuộc phẫu thuật và chưa có lần cuối để tìm lại phần nào hình hài đã mất.

{keywords}

Trên giường bệnh với khuôn mặt không còn nguyên vẹn, Lê Thị Lan Vy kể về cái ngày họ quen nhau: ‘Năm 2016, khi tôi làm việc ở shop quần áo gần nhà, tình cờ anh ta, Nguyễn Trương Nam Hải (SN 1995, thiếu úy công an) đến mua quần áo. Sau lần đó, anh ta tìm facebook của tôi. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện, tìm hiểu nhau…’.

‘Hơn nửa năm quen nhau, anh ta thể hiện là một người đàn ông giỏi giang, quan tâm tới người yêu. Tôi bắt đầu nghĩ đến những chuyện xa hơn…’, Vy kể tiếp.

Bởi vậy khi anh ta đề nghị đăng ký kết hôn, Vy đang là sinh viên một trường đại học, chị vẫn gật đầu đồng ý…

Nhưng sau khi đăng ký kết hôn, chồng chị bắt đầu bộc lộ những đức tính, hành vi khiến chị bất ngờ. 

‘Bất cứ cái gì tôi làm không vừa ý là anh ta đổi sắc mặt. Tôi luôn sống trong tâm lý sợ hãi. Cãi nhau một chút, đang chở nhau đi ngoài đường, anh ta rú ga, chửi tục văng bậy’, Vy nói.

Tháng 6/2018, Vy đi làm trực tổng đài cho một tập đoàn viễn thông, mọi thứ ngày càng khiến chị bất an.

‘Chỉ cần tôi đứng nói chuyện với đồng nghiệp nam, anh ta có thể lao vào đánh người ta. Bất cứ ai là người khác giới bình luận khen tôi xinh đẹp trên facebook anh ta đều chửi rủa, đe dọa. Không ai dám lại gần tôi. Lúc nào anh ta cũng sờ vào điện thoại, kiểm soát tất cả mọi tài khoản cá nhân của tôi’.

Nhưng đỉnh điểm của sự việc là những trận đòn giáng xuống người chị chỉ vì ghen tuông đã đưa Vy đến quyết định chia tay.

 ‘Anh ta đánh đến nỗi tôi không thể đi làm. Sau mỗi lần đánh, anh ta lại quỳ lạy xin tha thứ, thề độc ‘nếu anh đánh em nữa sẽ bị trời tru đất diệt’. Đồng thời anh ta nói với bố tôi: ‘Vy không lấy được con cũng sẽ không lấy được ai’. Nhưng tôi vẫn kiên quyết nói lời kết thúc. Anh ta giả vờ đồng ý để có cuộc gặp ngày 1/1 kia và hôm đó anh ta đã lên một kế hoạch…’, Vy bật khóc.

{keywords}

Vào viện sau khi bị tạt axit, Vy mê man, nói với bố mẹ: ‘Thôi, con không cần chữa trị nữa’.

‘Lúc đó, tôi mất hết hi vọng. 24 tuổi, tôi tìm được công việc đúng sở thích. Cách đây 3 năm, từ 80 kg tôi giảm xuống 46 kg. Có ngoại hình, tôi tự tin và rất yêu đời. Nhưng rồi cuộc đời tôi quay về con số 0, thậm chí còn dưới 0’, chị nói.

Mẹ Vy chứng kiến cảnh đó, bà bị sang chấn tâm lý, suốt 1 tuần không ăn không ngủ. Bố Vy chạy theo bác sĩ chỉ nhắc đi nhắc lại một câu ‘Xin cứu con tôi’.

{keywords}
Lan Vy của ngày xưa

‘Tôi sốc lắm nhưng nhìn cảnh đó tôi phải cố mạnh mẽ để bố mẹ yên tâm. Tôi biết bố khóc nhiều, chỉ là không phải trước mặt con. Một lần, nhắm mắt nhưng chưa ngủ, tôi nghe tiếng ông nghẹn ngào. Lòng tôi quặn thắt…’.

Vy trải qua 9 lần phẫu thuật. Axit hủy hoại mí mắt khiến một bên mắt chị không thể nhắm suốt 3 ngày. Các bác sĩ phải tiểu phẫu tạo mi mắt chị mới có thể nhắm lại để có giấc ngủ.

Tháng đầu tiên, bố mẹ Vy cách ly tất cả các vật dụng để chị không thể thấy gương mặt mình. ‘Điện thoại, thậm chí tủ nhôm có thể phản chiếu mặt… ông bà cũng phải di chuyển. Một lần sang khoa khác, trong phòng vệ sinh có gương, tôi mới nhìn được hình hài của mình. Đau và sốc’, Vy nói.

Theo điều tra ban đầu của Cơ quan CSĐT Công an quận Thanh Khê, TP. Đà Nẵng, Nguyễn Trương Nam Hải (SN 1995, là thiếu úy công an công tác tại Phòng Cảnh sát PCCC Công an TP Đà Nẵng) có quan hệ yêu đương, đã tổ chức đám hỏi và đăng ký kết hôn với Lê Thị Lan Vy (SN 1995, cùng ngụ quận Thanh Khê).

{keywords}

Do mâu thuẫn trong chuyện tình cảm, ngày 1/1/2019, Hải có hành vi tạt axit lên người vợ sắp cưới.

Trong lần giám định đầu tiên, thương tích của Vy được xác định là 19% do Trung tâm Pháp y TP Đà Nẵng thực hiện.

Do vết thương phức tạp, Vy được chuyển đến Viện Bỏng Quốc gia để điều trị. Tại đây, công an đã trưng cầu giám định lần 2, kết quả thương tích là 46% do Viện Pháp y Trung ương thực hiện.

Ngày 9/1, Công an quận Thanh Khê đã khởi tố vụ án đồng thời tạm giam đối với Hải để điều tra về hành vi cố ý gây thương tích.

Đến ngày 10/5, cơ quan điều tra hoàn tất hồ sơ vụ án, chuyển sang VKSND cùng cấp. Thiếu tướng Vũ Xuân Viên, GĐ Công an TP Đà Nẵng cho biết, Công an TP đã tước quân tịch, cho ra khỏi ngành đối với Hải.

{keywords}

Ngày 24/3/2018, hai mẹ con chị Đặng Thị Thanh Huyền (SN 1985, Gia Lâm, Hà Nội) bị chồng khoá cửa, nhốt trong nhà. Điện thoại của chị, anh ta ném vỡ tan. Buổi chiều ngày hôm đó, bố chị không liên lạc được với con gái, ông sang tận nhà xem tình hình ra sao.

Bố đến, chị dứt khoát: ‘Con không ở với anh ta thêm được nữa’.

Khi chị Huyền đang gấp quần áo cho vào vali, chồng chị xuống tầng 1 cầm can axit 2 lít lên tầng 2 - nơi hai bố con chị đang nói chuyện. Anh ta hắt can axit vào một bên mặt chị. Số axit còn lại trong can, anh ta tàn nhẫn đổ ụp xuống đầu chị.  

Toàn bộ cảnh tượng xảy ra trước mặt con gái chị - lúc ấy đang học lớp 2. Cô bé gào khóc, rồi chạy xuống nhà tìm người giúp. Bố chị đứng đó bất lực nhìn con gái đau đớn.

Sau đó, chị ngất lịm đi và bất tỉnh 5 ngày trong bệnh viện.

{keywords}

Trước đó, họ đã ly hôn vào tháng 10/2017. Sau khi ly hôn, anh ta vẫn qua lại nhà vợ để thăm con gái và tìm cơ hội hàn gắn.

Gia đình thuyết phục, thương con gái thiếu vắng bố, chị đồng ý cho anh ta thêm cơ hội để chăm lo cho 2 mẹ con.

Tuy nhiên, quay lại sống chung được 1 tuần, chị Huyền nhận thấy bản chất anh ta vẫn không thay đổi. ‘Chồng tôi kiểm soát vợ đến mức anh ta xin nghỉ việc để ở nhà ‘trông coi’ vợ’, chị kể.

Ngày đó, chị Huyền là giáo viên tiếng Anh, vừa dạy ở trường cấp 2, chị vừa dạy thêm ở trung tâm.

‘Cứ 9 rưỡi tối là anh ta tịch thu điện thoại của tôi. Tôi đi dạy, anh ta đòi đưa đi đón về. Đỉnh điểm là anh ta khoá trái cửa, giấu chìa khoá, không cho tôi ra khỏi nhà vào những hôm không đi dạy. Anh ta còn đến nơi tôi công tác đập phá, gây rối. Lúc đó, tôi nghĩ đúng là anh ta muốn triệt con đường sống của mình, vì thế tôi quyết định đường ai nấy đi’.

Thế nhưng, sai lầm lớn nhất của chị lại là cho anh ta thêm một cơ hội, để rồi phải chịu nỗi đau như chết đi sống lại.

‘Bạn tưởng tượng chiếc túi ni-lon bị hơ lửa, sun vào như thế nào thì cơ thể tôi lúc ấy như thế’. chị Huyền nhớ lại.

Tỉnh lại sau 5 ngày, chị mới bắt đầu cảm nhận được nỗi đau. Bác sĩ dự đoán đến 90% chị sẽ không qua khỏi. Gia đình đã chuẩn bị tâm lý để đưa chị về nhà.

Thế nhưng, điều kỳ diệu đã xảy ra. Chị dần hồi tỉnh và bình phục cả về thể chất lẫn tinh thần. Suốt 4 tháng, chị phải ăn qua ống xông, cắm ống thông tiểu, chưa nói được thành tiếng.

‘Bố tôi phải cắt từng sợi phở đút cho tôi như cho trẻ con tập ăn vì tôi bị tổn thương vùng họng. Nhìn thấy mọi người ăn cơm rất thèm’, chị nói.

Lúc ấy, cổ chị không gập xuống được, một vành tai bị mất và bác sĩ lo rằng chị sẽ bị mất một bên mắt.

Sau 2 tháng, chị được chuyển xuống khoa Phục hồi chức năng. Đó là những ngày tháng đầy máu và nước mắt với người phụ nữ 34 tuổi. Các vết thương bắt đầu co kéo, mắt chị bị hếch lên không nhắm lại được. Chị phải tập luyện ngay khi vết thương chưa lành hết, vì nếu đợi lành vết thương sẽ bị cứng, không vận động được.

21 ca phẫu thuật mà chị đã trải qua, lần nào cũng đau đớn nhưng nguy hiểm nhất có lẽ là ca phẫu thuật ghép da đầu do lúc đó chị vẫn đang bị hở sọ, miệng co kéo.

‘Tôi không được nhìn cảnh ấy nhưng được nghe các chị kể lại. Tôi phải đặt nội phế quản, máu ở má và mắt bật ra. Các chị nhìn qua camera thấy xót xa, bật khóc theo’.

Những tháng đầu tiên, chị bị băng bó gần như kín mặt. Lần đầu tiên chị lờ mờ hình dung được khuôn mặt biến dạng của mình là sau 4 tháng, khi bắt đầu dùng điện thoại trở lại.

{keywords}

Suốt cuộc trò chuyện, chị nhiều lần bật khóc khi phải nhớ lại những ngày tháng kinh hoàng nhất cuộc đời mình. ‘Bác tôi có tiền sử huyết áp cao. Khi nghe tin tôi bị như vậy, bác mất. Nhưng gia đình giấu, đến tận 5 tháng sau mới cho tôi biết’, chị nhớ lại.

{keywords}
{keywords}
Chị Huyền trước ngày xảy ra biến cố

Động lực khiến chị vực dậy chính là nhờ tình yêu thương của các bác sĩ, của bố mẹ và cô con gái luôn mong mẹ về nhà.

Chị còn nhớ, những ngày vẫn còn đang trong tình trạng nói không thành câu, con gái nhớ mẹ quá, bố chị phải gọi điện từ bệnh viện về nhà để hai mẹ con kết nối với nhau mặc dù chị chẳng nói được gì nhiều.

‘Sau khi sự việc xảy ra, con nghỉ học 1 tuần. Lúc đi học trở lại, bạn bè hỏi mẹ Thái Hà đã đỡ chưa là con bé oà khóc. Thời gian đó, nghe mọi người kể, đêm nào con cũng rơi nước mắt, đòi mẹ’, người phụ nữ ấy lại khóc.

Hiện tại, chị Huyền đang được tạo hình từng bước để lấy lại phần nào khuôn mặt ban đầu. Các bác sĩ lấy phần da ở lưng để đắp lên khuôn mặt chị, và lấy phần da từ đùi đắp lên phần ngực. Hiện tại, vạt da trên mặt chị vẫn đang được ‘nuôi’, sau đó hút mỡ dần để nhỏ lại.

Chị nói: ‘Tôi cố quên hết chuyện cũ, kể cả anh ta, người đã gây ra bi kịch cho tôi ngày hôm nay. Mối quan tâm lớn nhất của tôi là cố gắng tìm lại cơ thể cũ để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi mong muốn lại được chăm lo cho con gái và quay trở lại với công việc của mình’.

‘Có một người bạn, tuần nào cũng tặng tôi bó hoa hướng dương. Đây là loài hoa tôi yêu thích nhất vì dù trong bất cứ hoàn cảnh nào nó cũng luôn hướng về mặt trời’.

{keywords}

{keywords}

{keywords}

Khuôn mặt chị Loan trước và sau khi bị tạt axit

Buổi sáng thứ Hai ngày 25/7/2005. Khi vừa bước ra khỏi cổng, chị Nguyễn Thị Kim Loan bị một đối tượng tạt thẳng axit vào mặt, thương tật 64 %. Người tạt axit đã bức xúc với kết quả xét xử của toà về vụ án dân sự tranh chấp đất đai do chị làm chủ tọa.

Thời điểm đó, thẩm phán Nguyễn Thị Kim Loan đang được quy hoạch bổ nhiệm vị trí Phó chánh án Toà án nhân dân quận Đống Đa. Cũng vào tuần đó, chị biết điểm thi trúng tuyển Cao học. Những cột mốc rực rỡ nhất trong sự nghiệp đang đến với chị nhưng chuyện đau lòng đã xảy ra.

Tưởng rằng mọi cánh cửa đã khép lại, nhưng sau 9 năm vật lộn với 41 cuộc phẫu thuật, chị quay trở lại với công việc vào năm 2014 và hiện đang là Phó Tổng biên tập Tạp chí Toà án nhân dân.

Sau ngày gặp nạn, chị được giám định pháp y với tỷ lệ thương tật vĩnh viễn lên tới 64%. Chị nói, ở thời điểm ấy, y học chưa phát triển như bây giờ.

61 ngày đêm điều trị vết bỏng ở Viện Bỏng Quốc gia, chị mới chỉ thoát ‘án tử’. Nhưng trong suốt quãng thời gian ấy, khi bắt đầu tỉnh táo, chị đã mày mò tự học tiếng Anh với dự định sẽ sang nước ngoài để điều trị. 

Chuyến đi đầu tiên sang Singapore, bác sĩ cho chị về vì vết sẹo vẫn còn mới. 2 tháng sau, chị sang phẫu thuật lại phần mắt. Cứ thế, chị bắt đầu hành trình lấy lại khuôn mặt ở các bệnh viện khắp trong Nam ngoài Bắc, từ Singapore tới Thái Lan, cho đến giờ chị không nhớ hết mình đã đi tới bao nhiêu bệnh viện, gặp bao nhiêu bác sĩ.

Chị mày mò tìm hiểu hết các bệnh viện lớn và uy tín nhất khu vực về phẫu thuật tạo hình. Chị sang Singapore để tập phục hồi chức năng khuôn mặt. Chị tìm gặp các bác sĩ giỏi nhất Việt Nam để thực hiện từng ca phẫu thuật đúng chuyên môn của bác sĩ đó. Chị liên tục nhắc đến những cái tên: bác sĩ Vũ Quang Vinh, Trần Thiết Sơn, Phan Quốc Anh, Bạch Minh Tiến... Mỗi người trong số đó đều có những đóng góp đáng kể tạo nên khuôn mặt chị ngày hôm nay. 

{keywords}
{keywords}
Dung mạo chị Loan sau 41 ca phẫu thuật

Ngày gặp nạn, chị 40 tuổi. Con gái chị vừa tròn 2 tuổi.

‘Khi tôi điều trị bỏng xong, con gái gặp tôi nói: ‘Đây không phải mẹ Loan. Mẹ Loan xinh cơ!’. Tôi đã chạy vào nhà vệ sinh oà khóc’.

Xót xa là thế nhưng sau khi biến cố xảy ra, chị không hề mảy may hận thù những kẻ đã hại mình – vốn là các đối tượng trong một vụ tranh chấp đất đai mà chị xét xử.

Chị dành hết thời gian và sức lực để lấy lại dung mạo và sức khoẻ như ngày xưa. Chị có một niềm tin mãnh liệt rằng, nếu mình bỏ cuộc nghĩa là mình thua những kẻ đã hại mình. Chị chưa bao giờ có một phút hối hận về phán quyết của mình trong vụ án đó. ‘Chị tin rằng mình không làm gì sai nên sẽ không bao giờ phải chịu hậu quả như vậy’.

Niềm tin sắt đá ấy đã cho chị sức mạnh để vượt qua mọi đau đớn. Đến mức, sau ca phẫu thuật đầu tiên, khi được đẩy ra từ phòng hậu phẫu, miệng chị hô lớn ‘kiên quyết đấu tranh chống tội phạm’. Mọi người tưởng chị bị tâm thần.

Có một đồng nghiệp vào thăm chị đã nói rằng: ‘Em cảm giác rằng nếu trời có sụp xuống chân chị thì cũng không có vấn đề gì’.

{keywords}

Mãi sau này, chị nghe chồng kể lại, một bác sĩ ở Việt Nam đã nói với anh rằng chị còn đôi mắt để nhìn thấy con là tốt lắm rồi. Bác sĩ khuyên anh về nhà tháo hết gương ra, sợ chị nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương lại nghĩ quẩn.

Nhưng khi sang Singapore, các bác sĩ đã động viên rằng chị còn rất trẻ, nếu chị hợp tác một cách tích cực, họ sẽ giúp lấy lại 70% khuôn mặt ban đầu cho chị. Các bác sĩ khuyên chị hãy đối diện với thực tế, mỗi ngày hãy ngồi trước gương để tập phục hồi chức năng với khuôn mặt. Họ khuyên chị hãy vừa đi học vừa điều trị, hãy tiếp xúc với cộng đồng, đừng thu mình lại.

Năm 2006, chị quay trở lại học tiếp khoá Thạc sĩ. Mỗi ngày lên lớp, chị lại mặc quần áo kiểu Hồi giáo, kín mít từ đầu đến chân. Cứ thế, chị không bỏ một buổi học nào và tốt nghiệp xuất sắc vào năm 2009.

Có lẽ, những phẩm chất kiên cường và bản lĩnh của một thẩm phán đã giúp chị luôn đạt được  mục tiêu mà mình đề ra. ‘Tôi không cho phép mình dừng lại. Nếu tôi đặt mục tiêu ngồi 2 tiếng để tập mặt thì lúc nào cũng phải từ 2 tiếng trở lên, không bao giờ có 1 tiếng 59 phút’.

41 ca phẫu thuật là bao nhiêu đau đớn nhưng chị hợp tác hoàn toàn với các bác sĩ. Xen kẽ những tháng đi học là những ngày tháng chị nằm bệnh viện suốt 9 năm ròng.

Chị tâm sự, nhiều lúc cảm giác khuôn mặt mình giống như một bức tượng điêu khắc, được các bác sĩ cắt gọt không chừa một chỗ nào. ‘Bây giờ chỉ có từ đầu gối xuống chân là tôi không có sẹo’.

Đến tháng 11/2013, chị thực hiện ca phẫu thuật cuối cùng. Năm 2014, chị xin đi làm trở lại. Cơ quan mới, lĩnh vực mới, chị phải học lại từ đầu từ những đồng nghiệp trẻ. 2 năm ở Viện Khoa học xét xử toà án tối cao, chị được phân công xây dựng Bộ luật tố tụng dân sự. Sau đó, chị được điều động sang Tạp chí Toà án nhân dân cho đến nay.

Chia sẻ về gia đình, chị bảo các con chị biết mẹ bị như thế nên rất ngoan. Còn chồng chị thì ‘không có gì để bình luận’. ‘Anh quá yêu và thương tôi. Tôi vẫn nói đùa rằng anh ấy thuộc diện sách đỏ’.

‘Ngày trước, chồng con tôi hay gọi là ‘mẹ Loan xinh’. Bây giờ vẫn vậy’.

{keywords}

Từ ngày gặp nạn, chị lại được nhiều bạn trẻ tìm đến để xin lời khuyên về việc phẫu thuật, tập luyện. Với tất cả trải nghiệm của mình, chị luôn muốn chia sẻ cho những người cùng cảnh ngộ những kiến thức và kinh nghiệm mà chị đã phải trả giá bằng rất nhiều tiền và bằng chính da thịt mình.

‘Về tinh thần, tôi luôn khuyên các bạn hãy bỏ qua hận thù, đừng nghĩ nhiều đến kẻ đã hại mình, mà hãy dành sức lực ấy để sống tiếp. Càng hận thù, bạn càng làm bản thân mình và gia đình mình đau khổ. Hãy tin tưởng rằng cơ quan pháp luật sẽ có hình phạt thích đáng. Hãy tin vào sự phát triển của y học và quan trọng nhất là tin vào chính mình’.

‘Không có buổi biểu diễn văn nghệ nào của tạp chí mà chị không lên sân khấu. Bây giờ chị chẳng có phút nào để buồn rầu’.

{keywords}

PGS.TS Vũ Quang Vinh - Giám đốc Trung tâm Phẫu thuật tạo hình, thẩm mỹ và tái tạo, Viện Bỏng Quốc gia là người đã trực tiếp phẫu thuật tạo hình cho cả 3 nạn nhân Đặng Thị Thanh Huyền, Lê Thị Lan Vy và Nguyễn Thị Kim Loan.

Chị Loan là ca đầu tiên được anh điều trị sau sau 5 năm học tiến sĩ ở Nhật trở về vào năm 2007. Từ đó cho đến nay, bác sĩ Vinh đã điều trị khoảng 25-30 ca do bỏng axit.

‘Trước khi tôi sang Nhật học, bỏng axit gần như là tổn thương không can thiệp gì được và gần như để lại di chứng suốt đời. Đó cũng là trăn trở mà tôi mang theo sang Nhật, là làm sao để tìm ra chất liệu tạo hình khôi phục lại dáng vẻ của những nạn nhân bị bỏng axit’.

Nói về chị Loan, chị Huyền và Vy, bác sĩ Vinh chia sẻ, họ đều là những người phụ nữ có bản lĩnh và không ngừng hi vọng vào những điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống. ‘Một điều mà tôi rất khâm phục ở Huyền và Vy là họ muốn dùng những tổn thương của bản thân để gửi đi một thông điệp, lên án những kẻ đang dùng axit để huỷ hoại cuộc đời người khác, cũng như truyền đi nguồn cảm hứng về nghị lực sống cho những người cùng cảnh ngộ’.

{keywords}
{keywords}
Bông hoa hướng dương được chị Huyền chọn làm hình ảnh đại diện cho nhóm Facebook Cộng đồng nạn nhân bỏng Việt Nam 

1 năm sau ngày xảy ra biến cố, chị Đặng Thị Thanh Huyền vừa thành lập một nhóm kín có tên ‘Cộng đồng nạn nhân bỏng Việt Nam’. Chị muốn tạo dựng ngôi nhà chung giúp các nạn nhân bỏng Việt Nam chia sẻ, động viên, giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Hơn thế, chị muốn câu chuyện của họ được lan truyền để gửi đi thông điệp về việc phản đối loại hoá chất này được mua bán một cách dễ dàng và sử dụng tràn lan trên thị trường. 

Lê Thị Lan Vy và chị Nguyễn Thị Kim Loan cũng là thành viên trong cộng đồng này.

Lan Vy chia sẻ, những kẻ sử dụng axit để phá hoại dung nhan của người khác chỉ bị kết án 5-7 năm tù, nếu được cải tạo tốt còn được ra tù sớm hơn. Theo chị, đó là hình phạt quá nhẹ so với việc huỷ hoại cuộc đời của một con người.

‘Như thế này có khác gì giết người? Thà giết người, chúng tôi chết đi còn đỡ đau đớn hơn. Sau hàng chục ca phẫu thuật, ai đảm bảo chúng tôi có thể lấy lại được gương mặt như trước?’, Vy nói.

Khi Toà án nhân dân tối cao lấy ý kiến về việc sửa đổi Bộ luật hình sự năm 2015, chị Nguyễn Thị Kim Loan là người tham gia hội nghị ấy và bản thân chị đã đứng lên nói về việc cần phải sửa đổi Điều 134 Bộ luật hình sự 2015. ‘Xét tổng thể thì Bộ luật bổ sung thêm axit và hoá chất độc hại vào trong điều luật này. Hình phạt được áp dụng cho người sử dụng axit để gây thương tích cho người khác là phạt cải tạo không giam giữ đến 3 năm, phạt tù từ 6 tháng đến tù chung thân, nhưng xét riêng từng khoản của điều luật thì có khoản khung hình phạt lại nhẹ hơn luật cũ”.

Chị Loan cũng cho rằng việc quản lý mua bán axit hiện nay còn rất lỏng lẻo. Người mua chỉ cần đưa chứng minh thư là mua được, giá chỉ có vài chục nghìn 1 lít, dẫn đến việc sử dụng axit để hành hung người khác là rất đơn giản.

 Luật sư Nguyễn Thanh Hải, Đoàn Luật sư TP Hà Nội cho rằng, phần lớn các trường hợp tạt axit đều bị xử lý về hành vi Cố ý gây thương tích theo Điều 134, Bộ luật hình sự 2015, sửa đổi bổ sung 2017. Bộ luật hình sự 2015, sửa đổi bổ sung 2017 cũng bổ sung tình tiết cố ý gây thương tích bằng việc dùng a-xít nguy hiểm hoặc hóa chất nguy hiểm.

Cụ thể: “Điều 134. Tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác:

1. Người nào cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ tổn thương cơ thể từ 11% đến 30% hoặc dưới 11% nhưng thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 03 năm:

… b) Dùng a-xít sunfuric (H2SO4) hoặc hóa chất nguy hiểm khác gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác….”.

‘Việc mua bán các loại hóa chất nguy hiểm này đặc biệt là axit quá đơn giản. Chúng được bán tràn lan ngoài thị trường. Các cơ quan chức năng cần có các biện pháp quản lý, siết chặt việc buôn bán các loại hóa chất, đặc biệt là axit để hạn chế tối đa thiệt hại cho xã hội’, luật sư này nhận định.

Bài & ảnh: Nguyễn Thảo - Ngọc Trang

Thiết kế: Thu Hằng

Cô gái xinh đẹp bị chồng sắp cưới tạt axit: 'Tôi trắng tay rồi'

Cô gái xinh đẹp bị chồng sắp cưới tạt axit: 'Tôi trắng tay rồi'

24 tuổi, Lan Vy mang gương mặt biến dạng, nhiều vết sẹo lớn trên cơ thể vì axit tàn phá. Người gây ra cho cô những vết thương này lại chính là chồng sắp cưới.


Blog được phát triển bởi https://chamsocnhacuahiendai.blogspot.com/

Bố về hưu 'trở chứng' ngoại tình, con cái khổ tâm

Mới đây, cô Thoa và hai con suy sụp, ê chề khi biết... người chồng, người bố mẫu mực đã hơn đã 60 tuổi qua lại với cô gái ở quán cà phê, điều họ không thể nào tưởng tượng nổi.

Chồng về hưu lăng nhăng, lại còn ghen ngược

Cô Nguyễn Thị Hoa, 53 tuổi, ở TP.HCM cho biết, thời gian qua cô hết sức khổ tâm vì ông chồng về hưu "trở chứng ngựa trời".

Chồng cô vừa về hưu chưa lâu. Ai biết cũng khen ông sướng, về hưu tha hồ tận hưởng, con cái đều đã trưởng thành. Riêng người thân trong nhà đang trải qua giai đoạn mà cô Hoa phải thốt lên chưa từng gặp sau gần 40 năm lấy nhau. 

Từ một người chồng tận tụy, vui vẻ, chồng cô như biến thành một con người khác. Ở nhà không đi làm, ra vào đụng mặt vợ con là ông gây sự, nổi khùng, không khí gia đình vô cùng căng thẳng.

Từ người không rượu bia, ông quay sang nhậu nhẹt, nhả khói thuốc cả ngày. Mới đây, cô Thoa và hai con suy sụp, ê chề khi biết... ông qua lại với cô gái ở quán cà phê ít hơn tuổi cô con gái út, điều họ không thể nào tưởng tượng nổi.

Biết vậy nhưng không ai dám góp ý, lên tiếng, mở lời là ông nổi khùng ngay, có thể ném cả đồ đạc. Không những vậy, ông còn quay sang ghen ngược vợ đi làm váy áo xí xọn. 

Chị Lê Ngọc Hảo (Quận Tân Bình, TP.HCM) kể Tết năm nay gia đình mất Tết không chỉ vì thay nhau chăm bố trong bệnh viện và cả nhà còn bị khủng hoảng sau khi bố chị về hưu.

Bố chị không mắc bệnh gì cụ thể nhưng gần năm nay, từ khi về hưu, không phải đi làm, ông đổ bệnh. Ông suy sụp, trở nên uể oải, ăn không ngon, ngày chỉ ngủ được 4 - 5 tiếng... 

Rồi có đợt, ông nghiện điện thoại, lên mạng làm quen, nhắn tin linh tinh làm quen khắp nơi. Chẳng hiểu sao, ông lại quen cô nữ sinh mà theo chị tìm hiểu được là đang học đại học, ông thường xuyên bắn thẻ điện thoại, nhiều lần chuyển tiền cho cô ta. Hai người hẹn gặp nhau một thời gian rồi không hiểu sao sau đó ngưng liên lạc.

Chị Hảo cho hay, mới đây, do vướng dịch nên bố chị phải hủy kế hoạch Tết này về thăm quê ở Vĩnh Phúc. Sau đợt hủy vé, ông đổ bệnh, ốm liệt giường, tính khí khó chịu, gắt gỏng.

{keywords}

Đến khi cơ thể bị suy nhược, ông mới chịu vào bệnh viện truyền nước. Về sức khỏe ông không bệnh gì nghiêm trọng, sau nhiều ngày nằm viện, gia đình được hướng dẫn nên đưa ông đi khám tâm lý. 

Chuẩn bị cho kế hoạch về hưu 

Sau hàng chục năm làm việc, nhiều người nghĩ về hưu là thời gian để nghỉ ngơi, tận hưởng. Vậy nhưng, rất nhiều người bị "sốc" sau khi về hưu kéo theo nhiều hệ lụy ít ai lường trước. 

Có người đang khỏe mạnh, lăn ra ốm, hay có người lại trở chứng, thay đổi tính khí, vướng vào những tệ nạn như cờ bạc, nhậu nhẹt, trai gái... Điều mà trước đây, người thân và chính bản thân họ ít khi nghĩ đến. 

Theo các bác sĩ tâm lý, vấn đề sức khỏe tâm thần của người lớn tuổi, nhất là sau khi về hưu chưa được quan tâm. Nhiều người lớn tuổi dễ rơi vào trầm cảm sau khi về hưu. 

Họ thay đổi lối sinh hoạt quen thuộc, mất nề nếp, tương tác, kết nối với đồng nghiệp, môi trường bên ngoài. Có nhiều thời gian rảnh rỗi, cảm giác trống rỗng, có người thấy mình như người thừa, thậm chí là vô dụng. Có người gặp khó khăn về tài chính, áp lực kinh tế, lo lắng về bệnh tật... càng làm họ dễ bị sốc tâm lý. 

Những xáo trộn này, cộng thêm những thay đổi, khó khăn trong sức khỏe, suy giảm khả năng tình dục, tâm sinh lý lứa tuổi, họ trở nên nhạy cảm hơn, có thể thay đổi tính khí, sa vào những hành vi, hoạt động tiêu cực. 

Để tránh điều này, không ít người ngay từ khi đang đi làm đã có những sự chuẩn bị từ trước cho kế hoạch về hưu. 

Với kinh nghiệm của mình, có người sau khi về hưu liền tìm công việc mới, làm cộng tác viên, cố vấn, chuyên viên; tham gia các hoạt động đoàn thể của người cao tuổi, đi từ thiện hay thực hiện các kế hoạch, mục tiêu như đọc sách, học thêm, chơi với cháu hay chăm sóc vườn tược... 

Anh Nguyễn Mạnh Thắng, 33 tuổi, ở TP.HCM kể, sau khi về hưu, bố anh là một trưởng phòng, xin vào làm bảo vệ cho chính cơ quan cũ của mình. Lúc đầu, các con ngăn cản nhưng sau đó, hiểu tâm trạng của bố nên cả nhà đều ủng hộ. 

"Hàng ngày, bố tôi vẫn đi làm, vẫn gặp đồng nghiệp lại còn có thêm thu nhập, tạo ra giá trị... nên dù về hưu, bố tôi vẫn rất vui vẻ, phấn chấn", anh Thắng nói. 

Theo anh, bố mẹ lúc này rất cần sự động viên, quan tâm, thấu hiểu tâm lý từ con cái, người vợ, người chồng để họ có thể giữ thăng bằng, tránh những sa ngã không hay.

'Phải vạ' khi bạn thân cặp bồ cùng đồng nghiệp

'Phải vạ' khi bạn thân cặp bồ cùng đồng nghiệp

Tôi không dưng phải nghe vợ bạn trách, dù còn không biết hai người họ từ khi nào có quan hệ với nhau. Tất cả những gì tôi làm chỉ là giới thiệu họ với nhau trong hoàn cảnh không thể xã giao hơn được.

Theo Dân Trí


Blog được phát triển bởi https://chamsocnhacuahiendai.blogspot.com/

Khi du lịch Tây Ninh 'tỉnh giấc'

Mảnh đất Tây Ninh như nàng công chúa xinh đẹp, “ngủ quên” bên sông Vàm Cỏ. Rồi một ngày, “công chúa” được đánh thức. Tây Ninh với vẻ đẹp tươi mới trở thành điểm đến không thể bỏ lỡ trên hành trình phiêu du đất Việt của nhiều du khách.

Doãn Phong


Blog được phát triển bởi https://chamsocnhacuahiendai.blogspot.com/

Thử thách tình yêu, cô gái nhập viện sau 3 tháng tự xích mình và bạn trai

Một cặp đôi tự xích mình lại với nhau như một thử thách tình yêu cuối cùng đã phải nhập viện do xuất hiện những vết loét "rất đau đớn" trên tay cô gái.

{keywords}
Cặp đôi đã thấy những hậu quả của việc "gần nhau".

Viktoria Pustovitova 28 tuổi và Alexander Kudlay 33 tuổi quyết định xích tay mình lại với nhau trong vòng 3 tháng như một thử thách tình yêu. Cặp đôi tuyên bố rằng họ đã làm mọi thứ cùng nhau hết sức thành thạo, từ rửa bát, nấu thức ăn đến đi vệ sinh và lái xe hơi.

Tuy nhiên, Viktoria phát hiện trên cổ tay mình bắt đầu xuất hiện những vết loét đau đớn do sợi dây xích ma sát và phải tìm đến sự trợ giúp y tế.

Alexander cho biết: "Chúng tôi đã bôi thuốc mỡ nhưng không mang lại kết quả gì. Đó là một cơn ác mộng".

{keywords}
Tay của Viktoria bị loét khá nghiêm trọng.

Cặp đôi đến từ Kharkiv, Ukraine đã đến bệnh viện và Viktoria được yêu cầu đeo băng kín cổ tay. Bác sĩ da liễu Tatyana Egorova cảnh báo cặp đôi rằng họ có thể phải hủy bỏ thử thách tình yêu đầy tham vọng của mình.

"Đây là những vết loét do tiếp xúc lâu với kim loại, các mô da bị kẹp liên tục đã dẫn đến rối loạn tuần hoàn", bác sĩ cho biết.

Dù Viktoria và Alexander có thể hoàn thành hầu hết các công việc hàng ngày cùng nhau, họ kể rằng việc sử dụng nhà vệ sinh trong nhà hàng hoặc nơi công cộng vẫn xảy ra một chút vấn đề.

Viktoria thích sử dụng nhà vệ sinh nữ nhưng đã có nhiều lời phàn nàn khi cô ấy đưa cả Alexander vào cùng. Cặp đôi cũng từ chối tiết lộ chi tiết về đời sống tình dục của mình khi bị xích lại với nhau.

"Chúng tôi không nói về điều này", cặp đôi cho biết.

{keywords}
Thử thách tình yêu, cô gái nhập viện sau 3 tháng tự xích mình và bạn trai.

Cặp đôi kể rằng công việc của cả hai vẫn ổn khi Alexander bán phụ tùng xe hơi trực tuyến trong khi Viktoria đang huấn luyện tại nhà trong thời gian đóng cửa xã hội.

Alexander cho biết thử thách bất thường này là ý tưởng của anh. Người đàn ông 33 tuổi tuyên bố bạn gái đã từng dọn ra ngoài sau "cuộc cãi vã nhỏ nhặt" và đó là khi anh nảy ra ý tưởng này.

Alexander giải thích: "Tôi nói đùa rằng anh sẽ trói em lại. Cuối cùng thì chúng tôi đã làm như vậy. Lúc đầu Viktoria không đồng ý nhưng tôi đã thuyết phục được cô ấy".

Dây xích của họ được hàn vào nhau. Điều đó có nghĩa là họ sẽ cần nhờ đến sự giúp đỡ của các dịch vụ khẩn cấp để được giải thoát khỏi nhau.

Tôi băn khoăn trước đề nghị làm tình nhân của chồng cũ

Tôi băn khoăn trước đề nghị làm tình nhân của chồng cũ

Có lẽ tôi thèm vòng tay của chồng ôm chặt mình khi ngủ. Cảm xúc cứ thế, tôi thấy mình vẫn lụy tình, nhớ nhung chồng cũ.

Theo Dân Trí


Blog được phát triển bởi https://chamsocnhacuahiendai.blogspot.com/

Những phụ nữ Việt bị bán sang bên kia biên giới

Cuộc giải cứu đẫm máu và nước mắt theo lời kể của người cha như thước phim hành động quay chậm, cứa vào tim gan chúng tôi...

{keywords}

{keywords}
{keywords}

Hai, ba người phụ nữ xúm lại ép một người đàn bà đang rúm ró vì sợ hãi phải khoác lên người chiếc váy cưới màu đỏ.

Vài người khác lại cố trát lên gương mặt đó một lớp phấn nhưng rồi họ phải dừng lại vì những lớp trang điểm liên tục bị nhòe đi bởi nước mắt… Ngoài sân, tiếng cười nói, tiếng loa đài, tiếng lanh canh của bát đũa khiến lòng người đàn bà càng thêm rối bời.

Đó là ngày người ta tổ chức đám cưới cho bà Vũ Thị Chúc (SN 1962, xã Ngọc Tảo, huyện Phúc Thọ, Hà Nội) và người chồng Trung Quốc hơn 20 năm trước.

{keywords}
Giai đoạn 2005-2009, trong số các vụ mua bán phụ nữ, trẻ em, có 60% mua bán sang Trung Quốc, 11% mua bán sang Campuchia, số còn lại mua bán sang Lào, qua tuyến hàng không, tuyến đường biển để bán ra một số nước khác. (Số liệu: Bộ Công an)

Trước khi bị bán sang đây, bà Chúc đã có chồng và một cậu con trai. Họ sống trong một căn nhà nhỏ, đã cũ ở xã Ngọc Tảo.

Chồng bà Chúc - ông Bùi Văn Hải, kém vợ 3 tuổi. Sức khỏe yếu nên cưới vợ xong, ông chỉ quanh quẩn ở nhà, đỡ đần cơm nước cho vợ đi làm đồng.

Năm 1997, nghe lời một người đàn bà trong làng, bà Chúc quyết định rời quê lên phố tìm công việc.

Người hàng xóm này đưa bà Chúc đến một căn nhà rồi bảo bà ở đó rửa bát, làm thuê cho chủ. Trong căn nhà có khá nhiều phụ nữ, đủ mọi lứa tuổi và đến từ nhiều vùng miền.

Chủ ở đây là những người đàn ông cao to lực lưỡng với gương mặt dữ dằn. Họ lùa bà Chúc và những người khác vào một căn phòng rồi khóa trái lại.

6h tối hôm đó, khoảng 30 người phụ nữ được ăn một bữa cơm. Miếng cơm chưa kịp xuôi xuống dạ dày, tất cả lại bị lùa về phòng. Những tiếng thút thít bắt đầu phát ra.

Thế là cả đám người òa lên nức nở. Một người đàn ông hung tợn xuất hiện, dùng chân đạp đầu người khóc to nhất xuống. Tất cả im bặt.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, tất cả phụ nữ trong nhà được cho ăn. “Bát phở thơm lừng và nóng hổi khiến tôi tỉnh người. Tôi ăn lấy ăn để. Nhưng ăn xong, người tôi cứ xỉu dần đi”, bà Chúc nhớ lại. 

Lúc tỉnh dậy, bà Chúc thấy mình đã ở một nơi xa lạ. Ở đó, không phải chỉ có vài chục mà là hàng trăm phụ nữ Việt Nam.

“Chúng tôi bị lùa vào hàng. Sau đó, một đám đàn ông Trung Quốc đi đến từng hàng, ngó mặt từng người rồi mỗi người chọn lấy một phụ nữ để kéo đi. Có vài người trung tuổi từ chối đi theo đám đàn ông nên bị lôi ra khỏi hàng và đánh”.

Bà Chúc sợ mình sẽ bị đánh đến chết nên khi có một người đàn ông khoảng 40 tuổi chìa tay ra, bà ngoan ngoãn bước theo…

Căn nhà nơi người đàn ông này dẫn bà Chúc về nằm khuất giữa núi rừng, đồng ruộng của tỉnh Quảng Đông. Thấy bà Chúc, cả đám người Trung Quốc đang đợi ở nhà xúm vào.

Người săm soi, nhòm ngó, người cười nói chúc mừng bằng thứ ngôn ngữ mà bà chưa từng nghe.

Vài người kéo bà Chúc vào một căn phòng. Họ trang điểm, thay váy áo cô dâu rồi trùm lên đầu bà một tấm khăn đỏ. Khoảng 2, 3 tiếng sau, người ta kéo đến chật căn nhà đó để ăn cỗ và chúc mừng cho đôi tân lang, tân nương.

“Họ làm 60 mâm cỗ để đãi họ hàng, bạn bè. Nhưng tôi không ăn uống gì được. Tôi chỉ biết khóc vì sợ hãi và nhớ con…”, bà Chúc nghẹn ngào nhớ về ngày đầu tiên bị bán sang xứ người.

Cũng trong ngày đầu tiên đó, khi đêm xuống, cuộc nói chuyện của bà và người chồng mới mở màn bằng một trận đòn. Những cú đấm, đá liên tiếp giáng xuống thân hình gầy gò của người phụ nữ vì dám từ chối sự đòi hỏi của chồng.

Mãi sau này, khi đã bập bõm hiểu được tiếng Trung Quốc, bà Chúc mới biết, trước bà có hai người phụ nữ khác đã là vợ của người đàn ông này. Họ đều phải bỏ trốn vì không chịu được thói vũ phu của chồng.

Đến lượt bà Chúc, gã cẩn thận hơn. Gã mua một chiếc còng rồi khóa tay bà Chúc lại. Gã chỉ mở khóa khi bà Chúc làm việc nhà, đi làm nương, làm rẫy dưới con mắt kiểm soát của gã.

Bà không thể trốn đi nên đành câm lặng chịu đựng, cần mẫn với công việc của một người nông dân. Bao nhiêu nông sản làm ra, gã chồng cầm đi bán và giữ hết tiền.

Sau ngày cưới không lâu, bà sinh được một cô con gái. Cuộc vượt cạn không thuận lợi, người mẹ bị rong kinh kéo dài.

{keywords}{keywords}

Mẹ chồng và những đứa em chồng lo lắng muốn đưa bà đi viện nhưng chồng bà không cho vì 'làm gì có tiền'. May mắn vài tháng sau, bà Chúc hồi phục sức khỏe, có thể tiếp tục làm việc và nuôi con. Không ngờ cô con gái lại ốm yếu rồi qua đời.

Lần mang thai thứ 2 với người chồng Trung Quốc, bà Chúc sinh được một người con trai. Sau khi sinh chưa bao lâu, người chồng vẫn tiếp tục uống rượu, hành hung bà.

Một lần, những người hàng xóm nghe tiếng kêu cứu từ căn nhà của họ nên đã báo công an. Ông chồng bị bắt vào tù vì gây thương tích cho vợ. Khi trở về, ông ta không ra đòn nữa nhưng dọn đi ở hẳn với một người vợ mới.

Cậu con trai của bà Chúc càng lớn càng ngoan. “Nó đi làm ăn xa nhưng luôn dặn bố không được đánh mẹ”, người đàn bà ngân ngấn lệ kể.

Năm 2016, bà Chúc đang làm rẫy thì lực lượng chức năng Trung Quốc truy quét những người chưa nhập quốc tịch. Về đến nhà, người đàn bà này thấy chồng quẳng ra một chiếc túi xách, trong đó có 4, 5 bộ quần áo. Ông ta ra hiệu cho bà đi theo những người mặc cảnh phục.

Khi một cảnh sát hỏi: “Có muốn làm giấy tờ để nhập tịch cho vợ ở lại hay không?”, người chồng lạnh lùng lắc đầu. Lệ phí làm thủ tục mất khoảng 5 triệu Việt Nam đồng và ông ta nói “không có tiền”.

Thế là, họ chia tay nhau sau 21 năm làm vợ chồng bằng cái lắc đầu và sự im lặng đến nhói lòng.

“Xót xa hơn, tôi rời đi mà cũng không kịp nói với con trai một lời. Ngay cả một bức ảnh của nó, hay tờ giấy ghi địa chỉ của con, tôi cũng không thể mang theo”, bà Chúc nghẹn ngào nhớ về khoảnh khắc trước khi bị cảnh sát Trung Quốc áp tải lên xe trả về quê hương.

{keywords}

Cô gái trẻ tỉnh dậy, đầu vẫn chưa hết cơn choáng váng. Xung quanh tối mịt mù. Không quá khó để cô nhận ra mình đang trong một chiếc xe bịt kín. Bên cạnh cô, những cô gái khác cũng trong tình trạng hoảng loạn. Xe chạy rất lâu, dường như không có điểm dừng.

Cuối cùng xe cũng dừng lại. Các cô gái bị nhóm người lùa vào một căn phòng khóa trái. Họ được phát quần áo để tắm rửa, được cho ăn uống. Đến ngày thứ 4, các cô gái bị bán vào 'nhà thổ'. Những cuộc ‘tiếp khách’ bắt đầu. Khi các cô chống cự, một lưỡi dao đã kề sẵn vào cổ họ…

Đó không phải là một cảnh trong bộ phim truyền hình. Đó là những ngày đầu tiên của Trịnh Thị H. (Quỳnh Phụ, Thái Bình), một trong số nhiều nạn nhân, khi đặt chân trên mảnh đất Quảng Đông, Trung Quốc.

{keywords}

Hoảng loạn vì bị bắt, H. nhớ đứa con trai vừa tròn 2 tuổi, nhớ người cha đang cuống cuồng tìm con ở phía bên kia biên giới…

Tháng 10/2012, ông Trịnh Văn Khương ( Quỳnh Phụ, Thái Bình) châm điếu thuốc lào sau buổi làm đồng. Điện thoại đổ chuông, vợ ông, đang làm nghề buôn bán ở Quảng Ninh, gọi về.

Người đàn bà hoang mang nói với chồng: “Ông ơi, hình như con H. bị bán sang Trung Quốc rồi”. Qua những câu nói nhát gừng của vợ, ông lờ mờ hiểu con ông nghe lời bạn gái mới quen rủ sang Trung Quốc làm việc bóc vỏ tôm với mức lương hứa hẹn 7 triệu đồng/tháng. Nó đi đã đến ngày thứ ba…

H., con gái đầu lòng của ông Khương, năm đó 22 tuổi. Là đứa con gái ông hết mực thương vì cô có cuộc hôn nhân không trọn vẹn. Chồng nghiện ngập, H. đành gửi con, ra Quảng Ninh làm công nhân với mức lương 4 triệu đồng/tháng. Vừa gửi tiền về quê nuôi con, cô vừa gom góp để đưa chồng đi cai nghiện.

Cuộc điện thoại khiến ông Khương chết lặng. Ông bắt xe đi Quảng Ninh, đến trình báo cơ quan chức năng và nhờ người quen dò hỏi về tung tích con gái.

Không ít trường hợp như con gái ông. Sau khi trình báo, người thân của nạn nhân về nhà chờ đợi. Cuộc chờ đợi kéo dài 1 tháng, 1 năm, 2 năm thậm chí là cả một đời người…

Suốt thời gian quay về Thái Bình đợi tin, vợ chồng ông như ngồi trên đống lửa. 4 giờ chiều, 14 ngày sau khi con gái ông mất tích, điện thoại ông đổ chuông. Nhìn mã số lạ, ông đoán cuộc gọi từ Trung Quốc. Từ bên kia, con gái ông òa khóc: “Bố ơi, con bị lừa rồi”. Lòng ông thắt lại.

Ở Trung Quốc, H. bị nhốt vào một biệt thự 5 tầng với 13 cô gái khác. Người nhỏ nhất là Nguyên 15 tuổi (quê Bắc Giang), lớn tuổi nhất là H. 22 tuổi. H. nhanh chóng làm quen với Nguyên, cô gái bị người yêu lừa bán sang Trung Quốc qua đường cửa khẩu Lạng Sơn.

Nguyên sang đây đã hơn 1 năm, nói được một ít tiếng Trung Quốc. Nguyên chăm chỉ nên được chủ tín nhiệm giao công việc đi chợ. Từ đây cô bớt xén tiền, góp lại được khoảng 1.000 NDT. Hai cô gái trẻ lén mua 2 chiếc điện thoại để gọi về nhà. Chiều hôm đó, nhân lúc bọn buôn người không để ý, H. đã gọi về cho bố.

Nhận được điện thoại của con gái, mặc dù rất xúc động nhưng ông Khương khuyên con hết sức bình tĩnh. Nghe con nói bị ép phải “tiếp khách”, ông dặn: “Mạng người là quan trọng. Chúng bảo gì con cũng phải nghe, chờ thời cơ bằng mọi giá bố sẽ tìm cách cứu con ra”.

Cuộc điện thoại chớp nhoáng. Ngay trong đêm đó, người đàn ông quanh năm “buôn mặt cho đất bán lưng cho trời” đã lên một kế hoạch giải cứu con khi ông chưa biết địa điểm con bị giữ, không có tiền, không biết tiếng Trung…

“Tôi từng nhìn thấy cảnh con gà con bị rơi xuống ao nước. Con gà mẹ trên bờ bất lực vừa chạy vòng quanh vừa kêu thảm thiết. Con gà còn thế huống gì con người? Khi nó gọi “Bố ơi, cứu con”, tôi nỡ lòng nào…?”, ông chua xót nói.

Ông Khương xoay ra tận dụng các mối quan hệ. Ông nhớ đến Lan, một người quen, từng bị lừa bán sang Trung Quốc từ năm 14 tuổi. Người này hiện tại đã lấy chồng và sống tại Quảng Tây, Trung Quốc.

Ông liên lạc với chị Lan và đặt vấn đề giải cứu con. Người này ra giá 40 triệu đồng tiền chi phí. Ông Khương nói: “Tôi là nông dân nhưng với giá nào tôi cũng đồng ý chỉ để cứu được con”.

Kết thúc cuộc điện thoại, ông gói 60 triệu đồng một cách cẩn thận cho vào chiếc túi con cò. Hành trang của ông là chiếc áo mưa, đèn pin, mấy bộ quần áo và con dao găm ông mang về từ chiến trường.

{keywords}
Hành trình 38 ngày đầy máu và nước mắt của bố con ông Khương trên xứ người (Thời gian: Ngày âm lịch, theo lời kể của nhân vật)

Buổi sáng hôm ấy, 17/10/2012 (âm lịch), sương mù còn phủ trên cánh đồng lúa trước nhà, người đàn ông trong bộ quân phục cũ, khoác túi con cò lên vai và bước ra khỏi cửa. Người vợ níu tay chồng bật khóc: “Hay đừng đi nữa, tôi mất con rồi, mất ông nữa tôi biết sống sao?”...

Ông bắt xe đi Quảng Ninh. Cùng đi với ông có Thành, một họ hàng xa. 5 giờ sáng ngày 19/10, ông cùng người em họ đặt chân đến cửa khẩu. 3 người là chị Lan, chồng của người phụ nữ này và một người đàn ông Trung Quốc đã chờ sẵn ở đất Trung Quốc.

2 giờ chiều cùng ngày, 5 người lên xe đi Quảng Đông. Trên đường đi, ông phát cho những người tham gia cứu mỗi người một tấm ảnh vì họ chưa biết mặt H. Nếu địa điểm H. đang bị giam giữ là quán karaoke hoặc quán massage, họ sẽ đóng vai khách làng chơi để tiếp cận.

Đồng thời ông cũng liên lạc nhắn con: “Con thấy ai đi vào cầm ảnh của con thì con đi theo người đó”. Tuy nhiên mọi việc không như ông dự liệu. Địa điểm cô gái bị giam giữ là một quán cắt tóc gội đầu…

Đêm 19/10, đoàn người đến bến xe Quảng Đông. Trước khi sang Trung Quốc, ông đã yêu cầu được biết chính xác địa chỉ H. bị giam giữ để lúc đến ông chỉ còn tiến hành “cướp người”, tuy nhiên Lan chưa xác định được địa điểm.

Nhóm 5 người phải thuê xe taxi chạy dọc phố biển tìm địa điểm của H. Dãy phố này dài khoảng 2 - 3km. Một bên là biển bên còn lại là khu dân cư.

Sau nhiều lần vòng đi vòng lại, họ vẫn chưa tìm được điểm giam giữ các cô gái. Ông Khương đành gọi điện, hướng dẫn Nguyên cầm túi giả vờ ra mua đồ ăn khuya (chỉ Nguyên mới được tin tưởng ra ngoài) để ông Khương dễ tìm. “Các con thấy một chiếc taxi chạy rất chậm chính là xe của bố”, ông dặn.

Cuộc điện thoại vừa dứt chưa được bao lâu thì ông nhìn thấy bên kia đường một cô gái trẻ đang cầm một chiếc túi ra trước cổng một ngôi biệt thự.

Cô gái trẻ là Nguyên, nhìn thấy xe taxi như miêu tả vội lao ra, định vào xe để chạy trốn. Khi Nguyên cách xe chỉ còn khoảng 4 - 5m, chị Lan định mở cửa cho cô gái vào tuy nhiên ông Khương đã ngăn lại. Giữa họ đã xảy ra cuộc tranh cãi.

- Cứu được đứa nào hay đứa đó, Lan nói.

- Tôi sẽ cứu cả hai. Nhưng hiện tại Nguyên thoát được thì con tôi khó giữ được mạng. Con tôi chết thì tôi cũng chết, ông Khương kiên quyết.

Ngay lúc này, tại biệt thự nơi giam giữ hai cô gái, một người đàn bà khoảng 50 tuổi người Việt Nam xuất hiện ở cửa. Bà ta là trùm của nhóm buôn người.

{keywords}

Lái xe taxi sợ bị phát hiện vội vã phóng xe đi. Ngồi trên xe, ông Khương ruột gan như lửa đốt: “Hoặc là bây giờ hoặc là không bao giờ ông có thể cứu con”.

Bằng tất cả mọi cách có thể ông yêu cầu người lái xe dừng lại. Người lái xe không đồng ý, ông gào lên với chị Lan: “Nói với nó, không dừng lại là tôi liều chết với nó”. Vừa nói tay ông vừa sờ vào con dao găm mang từ chiến trường về…

Người lái xe dừng lại, ở một địa điểm cách nơi con gái ông ở khoảng 300m. Cuộc “cướp người” bất thành. Họ bắt buộc chuyển sang phương án 2.

Chị Lan gọi điện cho công an Trung Quốc nhờ giải cứu. Chỉ trong thời gian ngắn, lực lượng công an ập vào biệt thự 5 tầng. 12 trong số 14 cô gái được lần lượt đưa xuống từ cửa chính. Thiếu 2 người, con gái ông Khương và Nguyên.

Tìm trong đoàn không thấy con, người đàn ông hoảng hốt chạy khắp nơi tìm kiếm. Lúc này trong biệt thự 5 tầng ven bờ biển, Nguyên và H. thấy có ồn ào ở tầng dưới (công an vào giải cứu) hai cô gái tưởng xảy ra chuyện xấu, hoảng hốt tìm cách thoát thân bằng hướng cửa sau.

Nguyên và H. lần lượt đu bám vào lan can từ tầng 5 xuống tầng 1. Đến tầng 1, họ bám tiếp vào dây cáp để xuống mặt đất. Dây dứt, cả hai bị rơi. Nguyên bị gãy răng cửa, máu túa ra ướt cả vạt áo trước. Điện thoại của Nguyên bị văng sang bên đường.

H. bị dập một ngón chân. Hai cô gái hoảng loạn chạy về hai hướng khác nhau. Sức cùng lực kiệt, H. rút điện thoại ra gọi cho bố. Sợ bọn buôn người trả thù, làm hại con, ông Khương gay gắt: “Không chạy được thì con phải đi. Không đi được, con phải bò mà tiến lên”.

10h30 đêm 19/10 âm lịch, dọc con phố biển tỉnh Quảng Đông, sương đã bắt đầu xuống. Một người đàn ông hớt hải chạy tìm con trong lo lắng tột cùng. Con dao găm vẫn lủng lẳng bên người. Vừa chạy ông vừa khản giọng gọi con trong đêm.

Phát hiện phía trước có bóng đen thất thiểu tiến lại gần, lòng thấp thỏm ông chạy về phía đó. Khi còn cách một đoạn, ông nhận ra đó là đứa con gái đầu lòng của mình.

Phía bên kia, người con cũng vừa nhận ra bố. Cả hai sững lại trong giây lát, rồi bất ngờ lao về phía nhau. Cô con gái ngã vào vòng tay bố. Người đàn ông ôm chặt con, nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa vỗ về: “Đừng sợ. Bố đây rồi con”.

Lúc này, H. sực nhớ: “Bố ơi, còn Nguyên nữa”. Cả nhóm tiếp tục quay lại tìm Nguyên.

Đi được một đoạn, họ phát hiện Nguyên đang đứng bên lề đường. Cô gái trẻ vạt áo thấm đầy máu, mắt vô hồn vì quá hoảng loạn. H. lay gọi mãi Nguyên mới hoàn hồn. Tất cả được đưa về đồn công an ngay trong đêm.

Sau đó H. và Nguyên do có người nhà nhận nên được ra về. 12 cô gái khác vẫn ở đồn công an chờ bàn giao cho lực lượng chức năng ở Việt Nam.

Ông Khương thở phào, tưởng như cuộc giải cứu đã thành công nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó…


{keywords}

Sau khi rời khỏi đồn công an, Lan, người đàn bà từng bị lừa bán sang Trung Quốc cũng là người họ hàng, đã mời bố con ông Khương sang nhà ở Quảng Tây, Trung Quốc để nghỉ ngơi.

Tại đây chị ta cùng chồng tiến hành giam lỏng bố con ông Khương. Ngoài số tiền 40 triệu như đã giao hẹn từ trước chị ta đòi thêm một khoản là 80 triệu đồng để đưa bố con ông về Việt Nam.

Ông Khương đành nhờ người nhà vay mượn khắp nơi để giao tiền. “Bố con tôi khi rơi xuống nước được người ta giúp tưởng như chết đuối vớ được cọc. Ai ngờ cái cọc đó lại nhấn chúng tôi xuống thêm một lần nữa…”, ông chua chát nói.

Ngày 6/11/2012 âm lịch, cha con ông đặt chân lên quê hương Việt Nam, kết thúc hành trình 38 ngày đầy máu và nước mắt nơi xứ người.

{keywords}{keywords}

Biểu đồ về số lượng vụ buôn người, số nạn nhân, số đối tượng tham gia giai đoạn 2005-2009 và 2011-2015 (Số liệu của Bộ Công an).

“Tôi không muốn khơi lại chuyện cũ. Con tôi đã có một cuộc đời mới. Nhưng tôi biết bên kia biên giới còn nhiều cô gái không được may mắn như con tôi. Bởi vậy tôi phải chia sẻ câu chuyện của mình như một bài học cho các con và những bậc làm cha làm mẹ”, ông Khương nói.

Vừa hút thuốc lào ông vừa liếc đồng hồ treo trên tường và nói với người con trai phía trong nhà: “Đã đến giờ đi học đâu? Đúng giờ, bố mới cho con ra khỏi nhà”.

Ông Khương giải thích: “Tôi kiểm soát chặt, con trai cũng chẳng vui. Nhưng tôi đã mất con một lần, tôi sống sao nổi nếu có lần hai?”.

{keywords}

Video: Nỗi đau mất con của người mẹ

Trưa nắng tháng 5/2018, một người đàn bà đã ở tuổi 75 dựa vào cổng sắt cũ kỹ kể: “Từ ngày mất con tôi hay đi chùa. Người ta cầu tiền, cầu danh tôi chỉ cầu con”. Bà tiếp tục nói như một lời van xin: “Sự, con ơi! dù còn sống hay đã chết cũng xin con hãy quay về bên tay mẹ…”.

Bà là Khuất Thị Được (Phụng Thượng, Phúc Thọ, Hà Nội) mẹ của chị Dương Thị Sự (SN 1963), một nạn nhân của nạn buôn bán phụ nữ. Ước mong cuối đời của người đàn bà này là được nhìn con gái, dù chỉ một lần, trước khi về phía bên kia thế giới.

Bởi trước đó, năm 2015, chồng bà nhắm mắt nhưng không thể nhìn mặt con lần cuối.


{keywords}
 Vừa nói vừa khóc bà nhìn lên bàn thờ nơi có tấm ảnh chồng.

21/9/1992, chị Dương Thị Sự cùng 3 người phụ nữ khác đi gặt lúa thuê. Một người đàn bà thuê họ đi gặt một thửa ruộng. 4 người phụ nữ để xe đạp lại rồi chuyển lên xe lam. Họ được phát mỗi người một nắm xôi để đi đường ăn, rồi sau đó bị đưa sang Trung Quốc…

Thông tin về con gái mất tích, gia đình bà Được chỉ biết có vậy. Từ ngày con đi, cứ ai báo tin ở nơi này, chỗ kia có người giống Sự cả nhà lại bỏ công bỏ việc đi tìm. Quá khát tin con, đã 2 lần họ bị lừa.

Lần đó gia đình bà đang đi ăn cỗ cưới, một người đàn bà xuất hiện, báo có tin về con bà. Cả nhà bà bỏ cỗ, tất bật chạy về hỏi thăm.

“Người đàn bà này nói em gái chị ta đang làm việc cùng Sự ở Trung Quốc. Chị ta bảo con tôi sang đó sống cuộc đời sung sướng chỉ thiếu một số đồ. Nay gia đình tôi phải mua để gửi cho Sự. Chị ta hẹn ngày, giờ đến gặp, chị ta sẽ chuyển đồ sang cho Sự”, bà Được kể.

Gia đình bà Được đón người này như ân nhân, mổ gà, làm cơm mời chị ta ăn. Họ còn mua quà, dúi tiền vào tay "ân nhân".

“Hồi đó, ông nhà tôi hãy còn. Thương con ông lập cập mua đồ rồi đi gửi đồ cho con. Nhưng khi gia đình tất tả đến điểm hẹn thì chẳng thấy chị ta đâu. Chờ mãi mới biết bị lừa, nhà tôi đành về, nói sao hết được sự thất vọng. Giờ ông ấy cũng khuất bóng rồi…”, vừa nói vừa khóc bà nhìn lên bàn thờ, nơi có tấm ảnh chồng.

Lần thứ hai, một người đàn ông gõ cửa nhà bà Được. Người này nói, Sự sang Trung Quốc may mắn lấy chồng sống hạnh phúc, sinh được cô con gái xinh đẹp, thông minh. Người này khẳng định Sự bị người ta cho thuốc mê không trốn ra được. Bà Được lại khóc lóc: “Thôi trăm sự nhờ anh”.

Cả làng những ngày đó náo nức với tin “Cái Sự nhà bà Được bị lừa sang Trung Quốc nay sắp về”. Bao nhiêu người đến hỏi thăm chúc mừng bà.

Gia đình bà Được đưa cho anh ta 6 triệu đồng làm chi phí đi lại để đưa con bà về. Cơm no rượu say, chiều hôm đó anh ta cùng một số con, cháu nhà bà Được thuê xe rồng rắn kéo nhau xuống Quảng Ninh.

Đến cửa khẩu, anh ta cầm tiền rồi nói đoàn người đứng chờ để anh ta vào địa phận Trung Quốc dẫn chị Sự ra. Đoàn người chờ mãi, chờ mãi…

Ở Hà Nội, sau 3 ngày chờ đợi không thấy các con quay về, lòng bà Được như lửa đốt. Đến khi nhìn đoàn con cháu thất thểu quay về, bà Được mới thở phào. Bà nói: “Các con về đủ là mẹ mừng. Mẹ ở nhà cứ sợ nó lại lừa bán mất con, cháu mẹ lần nữa. Như năm xưa…”.

“Nỗi đau không biến mất, nó dần nguôi ngoai. Nhưng đang yên đang lành bọn họ lại bới ra. Họ gieo cho chúng tôi hi vọng rồi thất vọng. Nhiều đêm nằm nhớ con không ngủ được, tôi đến héo hon vì con…”, bà bật khóc.

Trong ký ức của bà, Sự là đứa con gái dễ nuôi. Nhà đông con, khó khăn nên chị khổ từ nhỏ. “Nó kham khổ nhưng lớn lên xinh đẹp, trắng trẻo lắm”, bà kể đầy tự hào.

Điều bà tiếc nuối nhất là không còn tấm ảnh nào của con. Những tấm ít ỏi gia đình đã cung cấp cho cơ quan chức năng. Tấm cuối cùng người đàn bà lừa đảo lần đầu tiên cũng cầm đi mất. “Tiền bị lừa tôi không tiếc, tôi chỉ tiếc cái ảnh con”, bà nói.


{keywords}

Gia đình chị Sự cho biết, những người phụ nữ bị lừa năm xưa cùng chị Sự, 3 người lần lượt trốn về được Việt Nam. Họ kể lại, sang Trung Quốc, bị ép lấy chồng, họ đành nhắm mắt đưa chân gật đầu để tìm cơ hội bỏ trốn.

Một người trong số đó còn chạy trốn vào rừng, 3 ngày ăn quả dại, uống nước suối mới tìm được đường ra cửa khẩu, trở về Việt Nam.

Trước khi bị lừa sang Trung Quốc chị Sự đã có chồng và hai con, con trai út mới vừa 3 tuổi. Bà Được cho biết: “Một thời gian sau ngày Sự đi, con rể vào xin tôi cho con đi bước nữa, để có người chăm các cháu. Dù gật đầu nhưng tôi xót xa quá. Người ta mất vợ rồi có vợ mới, còn tôi mất con ai thấu cho?”, bà kể.

Bà cũng nhiều lần nhắc về việc người đàn ông lừa đảo kể cho bà chuyện chị Sự lấy chồng, sinh được cô con gái ngoan ngoãn, khỏe mạnh. Chị Vinh, một người con gái khác của bà, nói: “Biết thằng kia là lừa đảo, bà vẫn cứ tin lời nó. Chúng tôi cũng đành mặc bà bởi nhiều năm nay mẹ tôi đã phải sống bằng hi vọng đó”.

Những ngày còn ở Việt Nam, dù ở bên nhà chồng nhưng chị Sự vẫn thường đi chợ qua nhà mẹ đẻ. Mỗi lần ấy, chị đều tạt qua nhà, dúi vào tay mẹ hoa quả, cái bánh rồi tất tả đi.

“Nó thường men theo đường mương sau nhà để về bên chồng. Nhiều năm sau ngày con đi, cứ chiều chiều, tôi vẫn thường đi ra bờ mương đó ngóng con. Giờ mương đã bị lấp mà con tôi vẫn chưa về…”, người đàn bà tuổi 75 gạt nước mắt nói.

{keywords}

Xe dừng ở thị trấn Phùng (Đan Phượng, Hà Nội), không có người thân ra đón nên bà Chúc xuống xe một mình.

Trên chuyến xe trở về quê hương sau hơn 20 năm xa cách, trong lòng bà Vũ Thị Chúc chộn rộn những tình cảm khó tả. Bà háo hức được gặp lại gia đình, người thân và cũng thấp thỏm, thương xót đứa con bên Trung Quốc…

Bà nhìn mọi thứ xung quanh nhưng nhận ra tất cả đều đã thay đổi. Con đường về nhà và cả ngôn ngữ nơi đây cũng đã không còn thân thuộc với bà.

Bà Chúc về nhà mẹ đẻ - căn nhà cách nhà chồng không xa. Tuy nhiên sau 21 năm biền biệt, bố mẹ bà đã không còn sống để chờ con. Thấy bà Chúc về, mọi người trong làng kéo đến hỏi han. Bà chỉ biết cười, biết khóc và ú ớ vài từ tiếng Trung.

Người thiệt thòi nhất vẫn là Bùi Văn Dương, con trai bà Chúc, đứa trẻ phải rời xa mẹ từ khi mới 6, 7 tuổi.

Ông Nguyễn Đình Thắng - Phó Chủ tịch UBND xã Ngọc Tảo cho biết: “Sau khi bà Chúc về Việt Nam, chúng tôi đã phục hồi nhân khẩu để nạn nhân sớm ổn định cuộc sống. Ngoài ra, xét hoàn cảnh gia đình bà khó khăn, xã cũng đã xác nhận hộ cận nghèo để hỗ trợ, giúp đỡ gia đình trong cuộc sống.

Năm nay, Dương đã là một người đàn ông trưởng thành nhưng cậu nhớ như in cái buổi trưa mùa thu năm ấy.

Bà Chúc mua cho cậu gói kẹo rồi bảo cậu ngủ trưa rồi hẹn “chiều nay mẹ về với con”. Cậu không ngờ cái “chiều nay” ấy kéo dài đến tận hơn 20 năm sau…


{keywords}

“Tôi đã từng giận mẹ vì nghĩ mẹ bỏ rơi mình. Nhưng bố nói mẹ bị bán đi Trung Quốc chứ bà không cố tình bỏ rơi tôi”, Dương kể lại.

Kể từ khi mẹ đi, căn nhà nơi bố con Dương ở trở nên vắng lạnh hơn. Hai bố con giống như những cái bóng, sống dựa vào nhau. Nhiều người trong làng khuyên ông Hải nên đi bước nữa để Dương có chỗ dựa tinh thần nhưng ông gạt đi.

Dương nghe lời khuyên của bố, không còn hận mẹ nữa. Anh hiểu, mẹ anh chỉ là nạn nhân của những kẻ buôn người.

Dương trưởng thành, kiếm việc ở khắp nơi. Hết vào Nam lại ra Bắc nhưng đi đâu anh cũng đau đáu muốn tìm lại mẹ. Nhiều lần anh lên biên giới tìm nhưng vô vọng.

Năm 2016, đang làm việc trong miền Nam, Dương nghe người nhà thông báo mẹ anh trở về. Lòng anh bất chợt rối bời. Anh vừa muốn đón xe về ngay với mẹ nhưng lại vừa buồn tủi, dỗi hờn.

“Có lẽ vì xa cách quá lâu nên tình cảm cũng có chút phai nhạt”- Dương bộc bạch. Vậy là cuộc gặp gỡ sau 21 năm xa cách rốt cuộc không có cái ôm, chỉ có những giọt nước mắt và người đàn bà với thứ ngôn ngữ xa lạ.

Sau cuộc gặp đó, Dương đón mẹ về với bố.

Căn nhà lợp lá mía bà Chúc ở ngày nào đã được xây dựng lại bởi sự hỗ trợ của các cơ quan đoàn thể. Ông Hải ốm yếu, bình thường hay đi lang thang trong làng, thấy vợ về thì phấn khởi nên chỉ quanh quẩn ở nhà.

Thế nhưng phải 2, 3 tháng sau, bà Chúc mới dần quen lại cuộc sống ở quê hương. Bà bắt đầu nhớ lại tiếng mẹ đẻ và nhận ra những người thân quen.

Còn Dương, anh không vào Nam làm ăn nữa mà ở hẳn nhà với bố mẹ. Nửa năm sau ngày mẹ về, Dương cưới vợ. Đám cưới giản dị nhưng trọn vẹn tiếng cười vì có đủ mặt của cả gia đình.

Bà Chúc cũng đã nhận lại vài sào ruộng, thỉnh thoảng ra đồng cắt cỏ bón phân. Cuộc sống bình lặng và dần đi vào quỹ đạo vốn có của nó. Nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn, người đàn bà ấy vẫn còn nặng lòng với xứ người. Bởi ở đó, bà có máu mủ ruột rà -  đứa con trai năm nay sắp tròn 20 tuổi.

Biết đâu giờ này, cậu con trai ấy cũng đang đi tìm mẹ ở phía bên kia biên giới…

Những vấn đề phụ nữ bị buôn bán gặp phải trong quá trình tái hòa nhập cộng đồng:

Theo Trung tâm Phụ nữ và Phát triển - Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam, từ khi thành lập đến nay, Trung tâm đã tư vấn cho 899 lượt người liên quan đến vấn đề mua bán người.

Trung tâm cũng tiếp nhận, hỗ trợ 350 phụ nữ và trẻ em là nạn nhân của mua bán người về tại Ngôi nhà bình yên.

Bà Phạm Thị Hương Giang - Giám đốc Trung tâm, nhấn mạnh, khi được tiếp nhận về Ngôi nhà bình yên, nhiều phụ nữ bị mua bán trong một thời gian dài nên bị ảnh hưởng, sang chấn về mặt tâm lý, tinh thần.

Nhiều người có xu hướng căm thù xã hội. Họ chán nản, tuyệt vọng và không còn tin vào bản thân mình. Nhiều trường hợp có hành động tự làm đau bản thân, thường xuyên tìm cách tự tử hoặc tấn công những người xung quanh.

{keywords}
Bà Hương Giang (phải) trong một hoạt động phối hợp với đồn biên phòng phòng chống mua bán người

Bên cạnh đó, những phụ nữ được giải cứu trở về đều trong tình trạng có thương tổn về thể chất như: mắc các bệnh qua đường tình dục; một số người nhiễm HIV, một số người còn nhỏ (14 - 15 tuổi) nhưng đã có con hoặc đang mang thai.

Lời khuyên phòng tránh nạn buôn người

Bà Hương Giang khẳng định, nạn mua bán người đang diễn biến ngày càng phức tạp. Thủ đoạn của những kẻ mua bán càng ngày càng khó lường, bất cứ ai cũng có thể là nạn nhân của những kẻ buôn bán người. Vì vậy việc truyền thông về các thủ đoạn mua bán là rất quan trọng.

Có những trường hợp mua bán núp dưới hình thức tuyển lao động, một số trường hợp lại thông qua đường du lịch; thông qua hình thức kết hôn với người nước ngoài, xuất khẩu lao động, nhận nuôi con nuôi, bị bắt cóc.

Với hình thức bắt cóc, bố mẹ phải dạy cho các con cách phòng vệ không đi theo người lạ, không đến những nơi vắng vẻ… Đặc biệt người dân phải cách giác và tìm hiểu thật kỹ với những lời mời việc làm, cảnh giác với tình trạng mua bán người qua những lời dụ dỗ trên mạng xã hội. Khi đi bất cứ đâu cũng phải thông báo (số điện thoại, địa điểm đến) đến với người thân.

(Tên một số nhân vật thay đổi theo yêu cầu)

Vũ Lụa

Ảnh: Đặng Hương

Thiết kế: Diễm Anh

Dựng video: Media VietNamNet


Blog được phát triển bởi https://chamsocnhacuahiendai.blogspot.com/